Nightingale xếp xong chăn, xoay người thổi tắt ngọn nến.
Gian phòng lập tức ảm đạm xuống.
Dùng quen đèn điện và ma thạch, một lần nữa trở lại cuộc sống dùng ngọn nến chiếu sáng thật đúng là không quá thích ứng, rõ ràng trước đây ở dã ngoại bam đêm đều là chuyện như cơm bữa kia mà, nàng hơi có chút buồn cười nghĩ.
Chẳng qua đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thời gian cấp bách không cho phép trên đảo nổi gắn thêm nguyên bộ hệ thống chiếu sáng điện khí, ngay cả nơi cho các nàng nghỉ ngơi, cũng là Lyn kéo các nàng ở trên vách đá chui ra ngoài. Sau đó mới từ Soria bày ra một tầng xốp, ngăn hơi ẩm từ mặt đất, tức thì trở thành phòng ngủ. Đồ nội thất cũng chỉ có bàn gỗ bình thường nhất và tủ quần áo giản dị, nệm thì trực tiếp trải trên mặt đất.
Isabella tuy là đã ở trên đảo nổi, nhưng cần ma thạch chiếu sáng nhất hiện nay hiển nhiên là nhà xưởng đẩy nhanh tốc độ, đợi thần thạch chuyển hóa của nàng có thể cung cấp khu sinh hoạt sử dụng chắc còn cần một đoạn thời gian.
May là tuy trong phòng đơn giản, nhưng khi ở cũng không khó chịu, một người độc hưởng một gian không nói, vẫn còn có phòng vệ sinh riêng. Cộng thêm nối thẳng với ống lấy hơi ngoài vách đảo nổi, trong phòng không hề ngột ngạt chút nào. Phần cuối còn sắp đặt phòng đọc công cộng và nhà tắm ôn tuyền, đẻ thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của phù thủy.
Phòng đọc nàng không hứng thú lắm, nhưng nhà tắm thật đúng là quá tuyệt vời.
Trời mới biết Pasha các nàng là như thế nào tìm được nơi có dòng suối từ đỉnh núi thấm xuống hội tụ thành một vịnh nước trong ở trong động đá vôi của sơn thể, đồng thời bên cạnh có một bộ phận vách động vươn ra ngoài, tựa ở bên cạnh ao là có thể xem được cảnh sắc bên ngoài. Đặc biệt là sau khi đảo nổi bay lên, vùng này thuận tiện trở thành một tuyệt cảnh có thể quan sát vùng đất.
Nàng mỗi ngày sau khi tắm xong cũng sẽ ngâm trong nước suối một lát, hưởng thụ thời gian thả lỏng khó được này.
Dưới so sánh, khuyết điểm gian phòng không có đèn điện cũng biến thành không quan trọng.
Trong lúc Nightingale chuẩn bị nằm xuống, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Nàng không khỏi giật mình, lúc này đêm đã khuya, mọi người cơ bản đều đã đi vào giấc ngủ, còn có ai sẽ đến tìm nàng?
- Tới đây.
Nightingale lên tiếng, một lần nữa thắp sáng ngọn nến, đồng thời trong đầu hiện lên rất nhiều người.
Trong đó có khả năng nhất tự nhiên là Wendy.
Dù sao người phụ trách liên minh là nàng từng có nhiều lần uống rượu quá nhiều tới tìm nàng ngồi chém gió.
Nhưng mà đẩy cửa ra lại làm cho nàng chợt sửng sốt.
Đứng ngoài cửa lại là Anna.
Nàng ôm một cái thùng gỗ nhỏ, bên trong là các vật tẩy rửa như khăn mặt:
- Có thể theo ta đi tắm một hồi không?
Nightingale đã tắm một lần trước khi đi ngủ, nhưng nàng ý thức được loại thời điểm này ngâm bồn tắm hiển nhiên không phải trọng điểm:
- Đương nhiên, chờ một lát.
Thu thập xong đồ theo Anna đi thẳng vào nhà tắm, trong toàn bộ động đá vôi trống rỗng, ngoại trừ các nàng ra thì không có bất kỳ ai. Bên tai thường thường vang lên tiếng giọt nước rơi xuống đá, ở trong màn đêm có vẻ đặc biệt tĩnh mịch.
Cởi quần áo đi vào trong ao, Nightingale lập tức cảm thấy một dòng nước nóng bọc lại thân thể. Khác với thành Neverwinter, trên đảo nổi số lượng nhiên liệu cực kỳ hữu hạn, vì vậy phổ biến dùng động lực hơi nước khối lập phương ma thuật và máy hơi nước, phương diện cung cấp nước ngược lại có thể bảo đảm hai mươi tư giờ nước nóng không ngừng.
Hai người đẩy ra sương trắng, chậm rãi đi tới của động. Trong nháy mắt, gió đêm mát mẻ thổi sạch cơn oi bức trong hang, thế giới trước mắt rộng mở trong sáng, chiếu vào trong mắt các nàng không còn là núi đá trải rộng góc cạnh, mà là chòm sao lóng lánh, trời đêm mênh mông vô bờ bầu.
Nightingale nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Loại cảm giác này thực sự khiến người ta say mê.
Anna hình như cũng cảm thấy thích ý, nàng thở ra một hơi dài, giang hai tay ta duỗi người.
- Roland đâu?
- Đại khái đang ở thế giới trong mơ đi.
- Vậy à? Hắn thật đúng là vội nhỉ...
- Không sai, tất cả mọi người nói ta không hề nghỉ ngơi lấy một khắc, thật ra so với hắn, đây căn bản không tính là cái gì.
Anna cười cười:
- Hắn chính là ngay cả cả buổi tối đều đang làm việc kia mà.
- Ngươi cũng rất lợi hại đó.
Nightingale trầm người xuống, khiến nước suối không có qua bả vai:
- Trước đây còn là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, hiện tại đã có thể một mình đảm đương một phía rồi.
- Thật ra không có đâu.
Anna hiếm thấy mà lộ ra vẻ mặt ngượng ngùn:
- Thứ ta am hiểu cũng chỉ là kỹ thuật phương diện, nếu như không phải Barov và thầy Kal giúp ta rất nhiều, bchỉ sợ ộ công trình đã loạn thành một đoàn từ lâu rồi.
Này này, cứ như vậy không hề băn khoăn nói ra chỗ yếu của mình sao.
Nhìn Anna, trong lòng Nightingale dâng lên cảm giác cực kỳ phức tạp, muốn nói không có không cam lòng là không có khả năng, trước đây nàng rõ ràng tiếp xúc với Roland sớm hơn, có nhiều cơ hội đi ra một bước kia hơn, kết quả thong thả một chút như vậy. Nhưng nàng đối với Anna cho dù như thế nào cũng không ghét nổi, thẳng thắn thành khẩn, chăm chú, trước sau như một... chơi với đối phương càng lâu, lại càng sẽ cảm thán sự thuần túy của nàng. Cả đời Nightingale đã biết rất nhiều người, từ bình dân đến quý tộc, đều không một ai có thể trong sáng chói mắt giống như Anna.
Nàng từ tận đáy lòng kính nể đối phương.
Ngắn ngủi im lặng một hồi, Anna đổi đề tài:
- Ngươi cảm thấy kết cục của trận chiến Thần Ý này sẽ như thế nào?
Nightingale ý thức được, đây chắc là nguyên nhân nàng gọi mình.
- Đại khái... sẽ rất thuận lợi đi?
Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời sao. Thành thật mà nói, thôi diễn chiến cuộc hoặc dự đoán tương lai hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực của nàng, câu trả lời chân chính chắc là không biết... nhưng trước khi lâm chiến nói như vậy tựa hồ có hơi không quá thỏa đáng, cũng may đối phương cũng không có năng lực phân rõ nói dối.
- Thật không.
Anna lại không phụ họa:
- Nhưng ta không phải nghĩ như vậy. Đặc biệt mục tiêu sau cùng là khu vực không đáy, lĩnh vực thần linh trong truyền thuyết, mức nguy hiểm của chuyến này sợ rằng sẽ xa hơn dự tính của chúng ta. Chẳng biết tại sao, ta vẫn luôn cảm thấy Roland hình như lúc nào cũng có thể biến mất vậy, càng đến gần đại lục phía bắc, cảm giác bất an như vậy lại càng mãnh liệt.
Nightingale không khỏi giật mìn, chẳng lẽ nàng đã nhận ra chuyện tuổi thọ của Roland không còn nhiều? Chẳng qua vậy hẳn là có liên quan tới cõi tâm trí, đi khu vực không đáy cũng là vì giải quyết vấn đề này, không đến mức không cách nào cải biến mới đúng.
- Có lẽ là ngươi lo lắng hơi quá.
- Ta cũng hi vọng như vậy.
Anna trừng mắt nhìn:
- Đúng rồi... còn nhớ rõ ước định của chúng ta không?
- Ừ…
Nightingale sửng sốt một chút mới phản ứng được:
- Hở?
- Ta quyết định khiến nó tới trước, đến khi đánh bại ma quỷ rồi, ta sẽ đích thân cùng hắn nói.
- Vì sao? Bởi vì ngươi dự cảm sao?
- Có phân nửa nguyên nhân đi.
Anna ôn nhu trả lời:
- Nhưng càng nhiều hơn chính là hắn cũng cần ngươi. Hơn nữa ta ấy... chưa bao giờ chán ghét ngươi bao giờ. Chiến đấu kế tiếp, hắn phải trông cậy vào ngươi.
- …
Nightingale nhất thời không nói nên lời, qua hồi lâu nàng mới thì thào hỏi:
- Đã như vậy, ngươi vì sao không phải ngăn cản hắn đi khu vực không đáy?
Anna lắc đầu, trong vẻ mặt tràn đầy thản nhiên:
- Đây vốn là cách làm tốt nhất sau khi tổng hợp nhiều phương diện, huống hồ mặc kệ kết quả là cái gì, hắn đều đã làm xong chuẩn bị, ta làm sao có thể ngăn cản? Sợ hãi và trốn tránh cũng không thể thay đổi mọi chuyện, cho nên điều ta có thể làm, chính là dốc hết sức lực trợ giúp hắn hoàn thành chuyến này, cũng tận mắt chứng kiến tương lai.