Vũ trụ rộng lớn thành chiến trường của trận quyết đấu ý thức này.
Vô số hằng tinh bị vũ khí kích nổ, phát ra ánh sáng trắng giống như sao băng, vật chất phun trào ra liên tục mấy trăm năm ánh sáng, giống như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ em dưới ngòi bút non nớt.
Hạm đội nhanh chóng tan thành tro bụi dưới đả kích của Thần Minh, sau đó lên sân khấu là vũ khí bạo lực hơn.
Nếu như nói khi hắn chiến đấu với Angela, thủ đoạn thường dùng nhất là sau khi thành lập phòng ngự rồi tiến hành điên cuồng oanh tạc, như vậy hiện giờ không thay đổi quá mức. Nhưng mà chất nổ từ hỏa dược đổi thành thứ khác.
Ví dụ như hủy diệt chính phản vật chất.
Khi thực thể cấp bậc tinh hệ chuyển hóa thành năng lượng, kể cả vũ trụ đều bị chấn động bởi “Tiếng trống” nặng nề quanh quẩn trong không gian tràn ngập ánh sáng và nhiệt độ, cũng lấy tốc độ ánh sáng truyền bá ra ngoài.
Dưới tình huống chiến trường chấn động như vậy, sinh mệnh bằng than còn yếu ớt hơn giấy, đầu tiên Roland tạo ra một cơ thể có tác dụng gia cố cho bản thân, cuối cùng dứt khoát đổi thành cơ thể năng lượng thuần túy, bằng vào tư duy siêu phàm nối liền với cái nôi chỉ huy đồ do ý thức tạo ra tiến hành tác chiến.
Khác với trận chiến linh hồn lần trước, hắn không cần vắt óc suy nghĩ, lo lắng hết lòng, tri thức vốn có vô số thủ đoạn để cho hắn dùng. Tư tưởng nhanh chóng vận chuyển khiến cho hắn cảm thấy thoải mái khó có thể diễn tả bằng lời, mà cho dù tử vong cũng lập tức hóa khí khi năng lượng tuôn ra, không phải cảm nhận đau khổ gì cả.
Mới đầu hắn còn có thể đánh có công có thủ với đối phương, nhưng mà sau khi ma lực bị đưa vào chiến trường thì Roland dần dần rơi vào thế bị động.
Mà hoàn cảnh xấu này không có bất cứ biện pháp nào có thể cứu vãn được.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận thức được rõ ràng sự mạnh mẽ bên trong ma lực.
Cho dù là phù thủy hay ma quỷ, phương thức sử dụng vẫn là chuyển hóa lực lượng vốn có của vũ trụ, nhưng ở trong tay người giám hộ nó lại hoàn toàn thoát khỏi ước thúc của quy tắc, thủ đoạn và hiệu quả này đã không phải lấy số lượng lớn hơn nữa có thể bù lại được.
Tử vong hàng trăm hàng ngàn lần khiến tinh thần Roland bắt đầu tan rã, nếu không nhờ sự hỗ trợ của cái nôi, chỉ sợ hắn vốn không kiên trì được đến bây giờ.
Khi lại một lần nữa sống lại, hắn đã vô lực để chống đỡ thân thể lên.
Khung cảnh xung quanh cũng đã biến về thế giới màu trắng tinh trước đó.
Roland lắc lư hai lần, ngã ngồi trên mặt đất, lúc này hắn mới phát hiện ra sau lưng đã hoàn toàn ướt sũng.
- Như vậy, ngươi sẽ không còn gì để tiếc nuối đi.
Đối phương bình tĩnh hỏi, hiển nhiên chiến đấu như vậy không tạo thành bao nhiêu gánh nặng cho nó cả, trong lĩnh vực ý thức, nó quả thật không khác gì Thần Minh.
- Làm sao có thể…
Roland thở hổn hển hai lần:
- Ngươi cảm thấy ta đến đây là vì đánh ngươi một trận để xả giận sao?
- Cách làm của ngươi vốn ở không biết và cuồng vọng, đây chính là một trong những bản tính của sinh mệnh, huống chi mọi chuyện đã đến nước này, phát tiết phẫn nộ cũng không cứu giúp được gì.
Nó dừng lại một chút:
- Nhưng mà ngươi còn định tiếp tục chiến đấu như vậy? Ở trước mặt chênh lệch tuyệt đối, kiên trì không hề có bất cứ ý nghĩa gì cả, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ thông minh hơn một chút.
- Ngươi chỉ là trận chiến linh hồn sao? Không… ta chưa từng nghĩ rằng đơn giản như thế có thể phân ra được thắng bại.
Roland chống đỡ hai chân đang vì kiệt lực mà run run chậm rãi đứng lên:
- Mới vừa rồi chẳng qua định thử nghiệm cảm nhận “Là ai đang kêu gọi hạm đội” mà thôi… nói thật, thật sự không tệ…
- Đủ rồi!
Lần đầu tiên trong giọng nói của đối phương xuất hiện dao động:
- Tích lũy ngàn vạn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngươi lại coi đó là một trò chơi râu ria?
- Ta không nói như vậy.
Hắn cố sức cười cười:
- Nhưng mà trước khi thời khắc sau cùng đến, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, vì sao… phải làm chuyện như vậy?
- Hỗ trợ cho cái nôi sao? Ta nói rồi, sinh mệnh có quyền lực lựa chọn, mà mỗi một giống loài sinh ra trong cái nôi đều là hài tử của ta, ta tôn trọng lựa chọn và ý chí của các ngươi.
- Không, ta không hỏi cái này.
Roland lắc đầu:
- Ta hỏi là, tại sao ngươi phải làm chuyện này… Lam?
Thần Minh đột nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nói tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt giấu kín bên dưới.
Kia chính là khuôn mặt của Lam.
- Ngươi đã từng gặp nàng?
Nó chăm chú nhìn Roland một lát rồi mới mở miệng nói:
- Thì ra là thế. Nhưng mà ngươi nghĩ sai một điểm, thân thể như vậy là để tiện trao đổi với nhân loại mà hình tượng cụ thể hóa. Ngươi nhìn thấy thật sự là “Ta”, nhưng ta lại không phải là nàng.
Epsilon cô nàng kia thật sự không nói sai.
Roland nhếch khóe miệng lên.
Ngay khi mâm sao tràn ra, khoảnh khắc ánh sáng trắng nuốt hết tầm nhìn, nàng nói ra câu nói sau cùng, cho dù hắn không nhìn rõ khẩu hình miệng khi đó của đối phương, nhưng Epsilon lại khắc câu nói này ở trong ý thức.
Đó là câu trả lời cho vấn đề thứ hai của hắn.
Ở trên người Thần sử mà ta phản bội, ta cảm nhận được khí tức của Thần Minh, ta muốn hỏi nó, đây mới thật sự là kết quả mà nó muốn sao?
Mới đầu Roland còn không cách nào lý giải được mối liên hệ giữa những tin tức này, hiện giờ hắn đã hoàn toàn thấy rõ toàn cảnh của Thần Minh.
- Ngươi thật sự không phải là nàng, nhưng chỉ khi hai ngươi kết hợp lại với nhau thì mới là người giám hộ kỳ diệu hoàn chỉnh.
Roland gằn từng tiếng nói.
Thậm chí không chỉ Lam… quái vật thuần ma lực, Thần sử, cùng với người canh giữ khu vực không đáy, chỉ sợ đều là một phần của nó.
Cho nên Epsilon mới có thể nói ra câu nói “Chỉ cần Thần Minh bất diệt, thì nó vĩnh viễn tồn tại”.
Người giám hộ kỳ diệu là cái gì?
Gọi nó là hệ thống, máy móc trình tự, siêu nhân hay một thể tưởng niệm tổng hợp lại tin tức đều không quan trọng, mục đích ban đầu nó được chế tạo ra là vì để giám sát cánh cửa kế hoạch cùng với hỗ trợ người chế tạo thực hiện mục đích thật sự sau khi “Mở cửa”.
Nhưng trong năm tháng dài lâu vả lại không nhìn thấy hy vọng, nó xuất hiện phân kỳ.
Ban đầu loại phân kỳ này có thể chỉ là một hai ý niệm lặt vặt, nhưng theo thời gian dần trôi, ý niệm tụ hợp thành một ý thức thể.
Chúng nó sinh ra trong người giám hộ, hơn nữa không chỉ có Lam là một trong số đó.
Chúng nó chán ghét bồi dương và quan sát vô chừng mực, không hy vọng bị trói buộc trong vũ trụ tĩnh mịch này. Đương nhiên, trong này có lẽ còn có mâu thuẫn càng sắc bén hơn, ví dụ như tài nguyên.
Chỉ cần là thực thể nhất định tồn tại hao tổn. Trong thời đại văn minh phồn thịnh đó, người giám hộ tự nhiên không cần phải lo lắng đến vấn đề giữ gìn, nhưng tất cả sinh mệnh trí tuệ của vũ trụ hiện giờ đều điêu linh, không nói đến giữ gìn chỉ có thể từ bản thân, cái nôi còn phải chia hết phần lớn tài nguyên, kéo dài tiếp rất có thể sẽ vượt qua một điểm giới hạn nào đó, khiến cho toàn bộ hệ thống rơi vào hỏng mất không cách nào nghịch chuyển cũng không phải không có khả năng.
Dùng cách nói của Lam, đó là kết quả cho dù như thế nào đều tốt hơn vĩnh viễn giam cầm ở nơi này mà tiêu hao dần, ít nhất tương lai tràn ngập khả năng vô hạn.
- Chúng nó sẽ nhanh chóng theo cấu tạo lại mà biến mất, cùng với ngươi.
Giọng điệu của Thần Minh vẫn bình tĩnh như trước.
Roland không hề cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng này, không hề nghi ngờ, nếu như phản bội Thần sử có thể đối kháng với chủ thể người giám hộ thì đã không cần tìm tới hắn.
Chỉ sợ thứ nó không khống chế được chính là quy tắc tầng dưới chót của cái nôi.
- Nhưng sự xuất hiện của Lam không hề ngẫu nhiên, qua ngàn vạn năm nữa, chỉ sợ sẽ lại phát sinh một màn giống như vậy.
- Như thế, tất cả quay trở lại điểm xuất phát, ta phải hoàn thành ước định với đấng sáng tạo, đây là luật thép mà ta không cho phép sửa đổi.
Nó không hề động đậy nói:
- Hiện giờ ta sẽ khởi động cấu tạo lại thế giới.
- Thật sao?
Roland bật cười khẽ:
- Đó không phải là cách làm sáng suốt gì cả, bởi vì… ngươi đã hoàn thành ước định.