Làm đại biểu của mười bảy vạn nền văn minh bảo tồn xuống, đồng thời còn là người khống chế hệ thống cái nôi, có thể nghĩ đến sự mạnh mẽ của đối phương.
Nhưng vậy không có nghĩa rằng hắn không hề có phần thắng.
Yêu cầu không thốt ra được của Lam, nghi hoặc của Epsilon, ký ức do mâm sao mang đến cùng với phản ứng của bản thân Thần Minh, tất cả manh mối đều được xâu chuỗi vào với nhau.
Cái gọi là thay thế được Thần Minh không phải là cướp rồi thay thế chân chính trên ý nghĩa.
- Ngươi nói cái gì?
Tay người giám hộ đã nâng lên một nửa đột nhiên dừng lại.
- Giống loài có thể thích ứng được ma lực, những người đủ tư cách cũng tình nguyện thăm dò cánh cửa ngoài thế giới, không phải đã tồn tại sao?
Roland chậm rãi giơ tay chỉ vào đối phương:
- Nếu như để cho tất cả lặp lại, thi sẽ không ai có thể nói cho ngươi biết chuyện này.
“…” Lần đầu tiên vẻ mặt của “Lam” xuất hiện biến hóa.
Giống như trên mặt kính bằng phẳng nứt ra một vết nứt.
- Ngươi biết mình đang nói gì không? Một khi ta rời đi, cái nôi sẽ chết, đến lúc đó vũ trụ này sẽ không còn dấu vết của sinh mệnh. Huống chi bên kia cánh cửa có được quy tắc hoàn toàn khác, người được ma lực cải tạo thêm một bước vô cùng có khả năng không thể quay về được nữa, thất bại tương đương với cùng đường –
- Đó không phải là trọng điểm, bởi vì đổi thành bất cứ một nền văn minh nào khác đều sẽ như thế. Cho dù chúng nó thật tình nguyện đi ra ngoài kẽ nứt, ngươi cũng không thể biết được bọn chúng có thành công hay không. Cho nên càng thêm quan trọng hơn “Thích ứng” và “Tình nguyện”, chắc ngươi càng rõ điểm này hơn ta.
Roland nói đến đây chậm dần tốc độ:
- Không sai, ngươi thật sự biết, cho nên mới có giống loài Sky-sea Realm này.
Hành động của Thần Minh dường như yên lặng xuống.
Đủ loại hành động lạ thường của Sky-sea Realm đều cho thấy nó không chỉ là người cạnh tranh đơn thuần. Thật ra chuyện này không hề khó lý giải, ma lực thiên nhiên có tiềm chất vượt qua quy tắc, giống loài trưởng thành trong hoàn cảnh ma lực bình thường này không loại trừ sẽ phát sinh đột biến nào đó, dẫn đến đạt được tiến bộ kinh người trong khoảng thời gian ngắn. Có lẽ tiến bộ này không thể để cho chúng nó thích ứng được với cuộc sống bên ngoài vách chắn, nhưng lại có thể tạo thành nguy hại đối với hệ thống cái nôi.
Nhưng chỉ vì “Khả năng tồn tại” mà tiến hành can thiệp, lại không phù hợp với quy tắc tầng dưới chót – dù sao sinh vật có thể thích ứng được với hoàn cảnh ma lực mạnh đều nhất định sẽ trải qua trình tự này. Vì khống chế phiêu lưu, tránh cho thế cục bị lệch phương hướng, phải an bài một biện pháp sàng chọn cấp một. Bởi vậy giống loài đặc thù nhaasts như Sky-sea Realm mới có thể được đặt vào trong biển Swirling.
Cho dù đây chỉ là phỏng đoán của Roland, nhưng mà theo phản ứng của Thần Minh thì tình hình thực tế chỉ sợ không kém xa ý tưởng của hắn.
Nếu là người giám hộ kỳ diệu, suy nghĩ sẽ chỉ càng thêm chu toàn hơn hắn.
Hiển nhiên, điểm khó khăn nhất trong kế hoạch này, trừ bỏ sinh vật biến đổi không thể biết trước ra còn có “Tình nguyện”.
Hơn mười bảy vạn nền văn minh chấp hành cánh cửa kế hoạch, nhìn như quy mô to lớn, nhưng nếu so sánh với nền văn minh trong vũ trụ có thể so với sao đầy trời thì vẫn chỉ là một nhúm rất ít.
Huống hồ nhận thức chung của chúng nó vẫn chỉ là phá vỡ phong bế, khiến vũ trụ trọn đời không hết mà thôi.
Không phải mỗi một nền văn minh đều tình nguyện đi tới lĩnh vực tràn ngập chưa biết kia.
Nói cách khác, khi xuất hiện giống loài thật sự có thể hoàn toàn thích ứng với ma lực, người giám hộ sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan – nếu đối phương không đồng ý mạo hiểm, như vậy ước định sẽ không cách nào hoàn thành. Mà cố tình sử dụng, ai cũng không thể cam đoan được người giám hộ có thể chắc chắn thắng lợi ở đó.
- … Ngươi cho rằng như thế có thể khiến cho ta dao động sao?
Yên lặng thật lâu, sau đó đối phương mới mở miệng nói. Nhưng mà cho dù nói đến đây, tay của nó đã không tiếp tục nâng lên nữa.
- Ta không phải đang làm dao động phán đoán của ngươi, mà đang nói ra một logic đơn giản nhất. Cơ hội đồng thời thỏa mãn “Tính thích ứng” và “Tình nguyện” xa vời bao nhiêu, không cần nhiều lời ngươi cũng biết.
Roland nhún vai, tỏ vẻ thoải mái nói:
- Đương nhiên, ngươi không yên lòng cái nôi cũng là điều hiển nhiên, như vậy ta hy sinh một chút là được. Chờ ngươi đi rồi, ta sẽ khiến cái nôi tiếp tục vận hành, cũng sẽ tiếp tục bồi dưỡng giống loài có tiềm lực – nhưng mà không thông qua phương thức trận chiến Thần Ý, được không?
Dường như “Lam” không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, nhất thời hơi sững sờ, địa khái khu vực logic ở tầng dưới chót đang toàn lực tính toán đề nghị của hắn. Sau một lát nói mới khẽ lắc đầu:
- Giải thích rất thú vị, ngươi có thể đi đến một bước này quả thật không giống người bình thường. Nhưng mà ước định chính là ước định, ta là người giám hộ chứ không phải giống loài hay nền văn minh, đây đã bị khắc vào trước khi sinh ra, cũng là nền tảng cho sự tồn tại của ta.
- Phải không?
Roland ngưng tụ toàn bộ tinh thần, một lần cuối cùng phát động chiến trường linh hồn!
Bóng tối lập tức bao phủ hai người, mảnh đất trống và cầu thang biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thời gian giống như đã đọng lại.
- Ngươi nói nhiều như vậy là vì hiện giờ? Đáng tiếc đánh lén không hề có bất cứ ý nghĩa gì đối với ta cra, chỉ cần điều động một phần nhỏ tài nguyên thôi đã đủ để thỏa mãn nhu cầu thử nghiệm.
Sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu, giọng nói của “Lam” đột nhiên bình tĩnh lại, chần chừ trước đó biến mất không thấy bóng dáng:
- Nhưng mà như vậy cũng được, để cho lần giao thủ này trở thành dấu chấm hết của thế giới đi –
- Không… ta chỉ muốn để cho ngươi xem vài thứ, một vài thứ có lẽ đã bị ngươi lãng quên mất.
Tiêu hao tinh thần vĩ đại khiến Roland nói chuyện đều cần hao hết toàn lực, nhưng hắn biết lúc này cho dù như thế nào mình đều không thể ngã xuống.
Theo giọng nói của hắn vừa dứt, cảnh vật xung quanh xuất hiện, cũng nhanh chóng thụt lùi về sau!
Đó là kim đồng hồ bắt đầu quay ngược –
Thế giới cái nôi sức sống bừng bừng thoái hóa vì dung nham bùn đất, lại lộ vỏ kim loại ra ngoài. Theo ánh sáng đỏ tỏa ra từ chỗ nứt cũng nháy mắt bị thu hồi, một lần nữa trở nên hoàn toàn tối đen. Sau đó mười bảy vạn hạm đội của nền văn minh cùng với tinh hệ bị kéo đến – cảnh tượng liên tiếp này lấy tốc độ cực cao lùi về sau, quang ảnh kéo ra tạo thành quang mang sặc sỡ nhìn không thấy tận cùng ở xung quanh hai người.
Những điều này đều là đoạn ngắn hiện ra từ trong ký ức của mâm sao, hiện giờ hắn dựa vào trình tự trước sau nối liền vào một chỗ.
Mãi cho đến khi một bóng xám xuất hiện trong bối cảnh.
Thời gian cũng khôi phục đến trạng thái bình thường trong một khắc này.
- Đây là –
“Lam” lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Cảm giác như thế nào?
Bóng xám chậm rãi đi đến trước một đồ tạo tác rộng lớn vô cùng, ngửa đầu hỏ:
- Thể ký ức dùng vật chất tinh hệ xây dựng ra mới có thể đủ cho ngươi dùng tới mấy vạn năm. Đương nhiên, cân nhắc đến sự dài lâu của công trình, về sau ngươi cũng có thể tự động tăng thêm càng nhiều lắp ráp.
- Kiểm tra đã thông qua, tiếp xúc tốt.
Dưới đáy đồ đạo tác hiện ra một đôi mắt – có thể nhìn ra được, vách tường của nó gần như do một loại vật chất trong suốt tạo thành, có thể trực tiếp phóng ra tin tức:
- Nhưng mà ta cảm thấy khu tuần hoàn với khu phân biệt phát hiện ra không ít dư thừa không cần thiết, chúng nó chiếm lượng lớn không gian, lại không có nhiều tác dụng lắm. Đề nghị tinh giản hoặc loại bỏ.
- Giữ chúng nó lại đi, đó cũng là một phần của thiết kế.
- Mà ta không tìm được kết cấu cùng loại ở trên người kẻ phụ trợ khác.
- Vậy chẳng phải càng chứng minh ngươi là độc nhất vô nhị sao?
Trong cơ thể bóng xám tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
- … Ý nghĩa độc nhất vô nhị ở đâu?
Ánh mắt chớp chớp:
- Căn cứ phán đoán logic, khu dư thừa xuất hiện dị thường với khả năng trục trặc cao hơn tiêu chuẩn, nó hoàn toàn có khả năng là nhân tố nguy hiểm cho nhiệm vụ –
- Nhưng có lẽ mấy thứ này có thể khiến cho ngươi nhìn thấy một vài sự vật, một vài lĩnh vực mà kẻ phụ trợ khác không nhìn thấy. Ngươi coi như là ta cố ý yêu cầu đi.
Ánh mắt trầm mặc một lát:
- Ta hiểu rồi.
- Được rồi. Tiếp theo là kích hoạt nguồn năng lượng chủ yếu, cung cấp năng lượng cho ngươi có thể thoát khỏi bên ngoài, tự động hoạt động thời gian dài. Từ trên ý nghĩa nào mà nói, một khắc này chính là ngày ngươi sinh ra.
- Chỉ lệnh… chấp hành.
Ngay sau đó ký hiệu trên vỏ ngoài trong suốt, điểm sáng với ánh mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại bóng xám phản chiếu trên mặt ngoài bóng loáng.
Bóng xám tiến vào hai bước, một phần thân thể nhẹ nhàng mơn trớn vỏ ngoài to như vậy.
- Năm tháng sau này vô cùng dài lâu, ta không muốn trở thành một giọng nói lạnh như băng suốt ngày nhắc đến bên người. Ngươi ấy… Không phải chỉ là một bộ máy móc.
Răng rắc.
Vết rạn trên mặt kính đột nhiên mở ra.