Nhưng mà còn chưa chờ Roland tiến thêm một bước cảm nhận cảm giác lớn thêm gấp mấy vạn này, ngoài khu vực không đáy lại phát sinh biến hóa mới.
Thông qua năng lực cảm giác chợt lớn ra gấp mấy vạn, hắn “Nhìn thấy” một vật thể có hình trụ với hai đầu tròn từ dưới đáy biển hiện lên, cấp tốc bay lên trên mặt biển.
Rất nhanh, thứ kia đã vượt qua tầng nước biển sâu đến hơn ngàn mét, thò đầu ra khỏi trên mặt biển. Kích cỡ của nó chừng trên mười hải đảo, tính cả độ dài càng kinh người hơn. Bởi vì thể tích vĩ đại, nó trồi lên khiến nước biển chợt chảy ngược, tạo thành một vòng xoáy có bán kính đạt đến một trăm kilomet ở phía Bắc khu vực không đáy.
Mà di chuyển của hắn còn không dừng lại như vậy.
Gần như không hề có sức nặng, quá trình vật hình trụ này từ mặt biển nhô lên không trung không thấy dừng lại, nó duy trì tốc độ nhô lên cố định, càng bay càng nhanh, chỉ chốc lát sau đã vượt trên độ cao của đảo nổi Eleanor. Tất cả mọi người ở trên đảo đều chú ý đến một màn không thể tưởng tượng nổi này – xung quanh hình trụ nguy nga này không hề có ánh lửa, cũng không hề phát ra tiếng vang ù ù khi nhô lên, quá trình bay lên này có thể nói lặng yên không một tiếng động, nhưng không tiếng động lúc này lại càng thể hiện ra chỗ bất phàm của nó.
Roland ý thức được, đó chính là trung tâm bản thể của người giám hộ.
Mấy phút đồng hồ sau, vật hình trụ đã tiếp xúc với vách chắn của cái nôi. Roland quan sát toàn bộ quá trình theo nhiều góc độ nhìn thấy nó thoát khỏi tinh cầu – đó không phải va chạm, cũng không phải vách chắn mở ra một cửa ra tùy tiện thông qua là mà cái màng giống như mềm mại của cái nôi bao trùm lên trên vật hình trụ, cũng theo nó lên cao mà kéo dài tới trước, hoàn mỹ lấp vào mỗi một khe hở.
Khi hai bên tách ra, vách chắn lại khôi phục đến nguyên dạng.
Còn vật hình trụ tiến vào vũ trụ thoáng điều chỉnh phương hướng, sau đó đột nhiên tăng tốc độ lên cấp tốc – chỉ trong nháy mắt, bản thể của nó giống như kéo dài không ít, giống như có một quang mang dài nhỏ. Ngay sau đó nó đã biến mất không thấy bóng dáng, thật sự giống như chưa từng tồn tại.
Roland không nhịn được lắc đầu.
Nói cũng không nói một tiếng, đây là tác phong của thể thuần logic sao?
Trước đó không lâu còn kiên trì muốn khởi động lại thế giới, hiện giờ sau khi đưa ra quyết định rồi lại không chút lưu luyến chạy về phía kẽ nứt, bằng vào quả quyết với lực hành động này, chỉ sợ không có bao nhiêu sinh mệnh có thể so sánh được.
Nguy cơ ác liệt nhất mà sinh mệnh đã gặp phải cho đến nay cuối cùng có thể giải trừ.
Nhưng mà đây không có nghĩa rằng hắn có thể thả lỏng, tiếp theo còn có rất nhiều vấn đề cần cấp tốc giải quyết – ví dụ như hứa hẹn với Tilly, còn có hiệp nghị đạt thành với ma quỷ vân vân.
Giờ phút này chuyện hắn cần lo lắng không hề giảm bớt, ngược lại còn nhiều thêm.
Dù sao trước đó hắn chỉ cần để ý đến hơn thiệt của nhân loại, nhưng bây giờ hắn phải cân nhắc đến tương lai của sinh mệnh còn lại trong vũ trụ.
Vừa thích ứng với dáng vẻ “Thân hình” mới này, Roland vừa mở ra mấy quá trình tìm kiếm, chia ra dùng để điều tra điều lệ có liên quan đến trận chiến Thần Ý, ghi chép lại về gợn sóng của cõi tâm trí, cùng với tình hình chung của giống loài hiện có trong cái nôi.
Việc đầu tiên hắn muốn làm tự nhiên là đóng công năng của mảnh nhỏ truyền thừa.
Kể từ đó, trận chiến Thần Ý mới có thể xem như chân chính tuyên bố kết thúc.
Còn ma quỷ, Roland định dưới tình huống tài nguyên cho phép, đơn độc tách ra một mảnh đại lục để làm nơi dừng chân cho chúng nó sinh tồn – khoảng cách giữa hai bên sẽ cách không quá xa, cũng sẽ không thể gần quá, hệ thống hai hành tinh giống như Trái Đất với mặt trăng có lẽ là chủ ý không tệ.
Khi thăm dò cái nôi, Roland còn có một phát hiện ngoài ý muốn: Một sinh vật biến dị tương tự với mẹ tổ thế mà lại tránh thoát được mệnh lệnh của người giám hộ, đang thấp thỏm lo âu núp trong đất bùn dưới đáy biển, chỉ lộ ra vài ánh mắt hết nhìn đông tới ngó tây. Rất nhanh hắn đã căn cứ vào lịch sử hồi tưởng truy xét được đối phương chính là quái vật đã từng thăm Tây cảnh Greyfort.
Xem ra cho dù hoàn toàn căn cứ ý nguyện của mình chế tạo sinh mệnh, cũng sẽ trong thời gian dài dòng vì biến cố nho nhỏ mà đi về một phương hướng hoàn toàn không cách nào đoán trước được. Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng giữ lại nó – sau khi ma quỷ rời đi, nhân loại sẽ có một khoảng thời gian rất dài sinh hoạt trong thế giới vững vàng yên ổn. Nhưng hắn không muốn cái nôi biến thành một nhà ấm triệt để, có chút cạnh tranh có lẽ không phải là chuyện xấu gì.
Người giám hộ đã chứng minh, thuần túy dựa vào những trận chém giết đẫm máu của tranh chấp sinh tử đều không thể có tác dụng khiến nền văn minh trưởng thành, con đường sắp tới hắn phải đi nhất định phải cẩn thận tính toán mới được.
Mặt khác, nền văn minh cũ tồn tại trong thể ký ức cũng cần hắn phải cẩn thận hồi tưởng một lần, cho dù tăng thêm hiểu biết hay hấp thu linh cảm, nói vậy đều sẽ có trợ giúp rất lớn.
Còn có cõi tâm trí cũng phải tiến hành điều chỉnh, lấy cân bằng giữa duy trì phù thủy tăng trưởng với thế giới trong mơ. May mắn là, sau khi hủy bỏ trận chiến Thần Ý, trung tâm có thể dọn ra không ít không gian, khiến cho hắn không cần gặp phải vấn đề khó giải quyết ngay lúc này.
Khi Roland đối mặt với lượng lớn tin tức không ứng phó nổi, một cảnh tượng trong nháy mắt khiến cho hắn lập tức dừng lại động tác trong đầu.
Đó là một hình ảnh đến từ trong thăm dò.
Chỉ thấy dọc theo đường đi bên hông trung tâm cái nôi, hai nữ tử và một ma quỷ giống như đang kiễng chân cùng đợi cái gì.
Roland lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm khó có thể diễn tả được bằng lời. Hắn phóng đại hình ảnh, chậm rãi “Giơ tay” xẹt qua gò má hai người.
... Hóa ra là các nàng đưa mình đến đây.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên đến thế giới này, hắn và hai người đã gắn bó keo sơn, thời gian dài ở chung đã khiến cho hắn quen với sự tồn tại của đối phương. Trước khi dung hợp ý thức, trở thành cái nôi, hắn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, mãi cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Roland mới hiểu được bản thân thiếu hụt rốt cuộc là thứ gì.
Đúng vậy, trong triệu năm tiếp theo chỉ sợ hắn đều không thể rời khỏi cái nôi được, có lẽ giống như lời người giám hộ đã nói, đây là một đoạn thời gian dài lâu mà tuyệt vọng, nhưng trong lòng hắn lại không hề sợ hãi.
Chỗ khác biệt lớn nhất giữa hắn và người giám hộ là cho dù năm tháng sau này dài lâu bao nhiêu thì hắn đều sẽ không phải một mình trải qua.
…
…
…
Năm năm sau.
Cảng Shallow của thành Neverwinter, Greyfort.
Làm trái tim của vương quốc nhân loại, không hề nghi ngờ nơi này là cảng bận rộn nhất trên thế giới, dòng người ra vào mỗi ngày đều có thể đạt đến mấy vạn. Vì để bảo đảm hải cảng không bị tắc nghẽn, trừ bỏ tiếp tục xây dựng thêm ở khu bờ sông vùng duyên hải ra, phòng hành chính còn xây dựng lên một hệ thống giao thông công cộng quy mô khổng lồ.
Dunkin là một thành viên trong đó.
Hắn từng là thương nhân của thành Evernight, hỗ trợ Đệ Nhất Quân đối phó với liên quân của Moore, không nghĩ tới phòng hành chính là ghi chép lại công tích này, cũng sau trận chiến tìm được hắn. Biết được mình có thể được chia một căn hộ ở vương đô Greyfort, hắn hấp tấp dẫn vợ con chạy đến – ai cũng biết thành Neverwinter tốt, nhưng phí định cư rất cao, đã có cơ hội như thế sao hắn có thể bỏ lỡ mất được.
Về phần buôn bán nhỏ khi trước chỉ có thể kiếm được sơ sơ, Dunkin cũng lười quản lý nữa, mà quay đầu sang nhận đào tạo việc làm của phòng hành chính, trở thành một tài xế taxi.
Không sai, cho dù hắn đã sớm quen biết với người của Neverwinter, nhưng vẫn không dự đoán được bọn họ lại vượt lên đến mức độ như thế này – xe taxi thứ này trên bản chất không khác nào xe ngựa riêng, nhưng xe ngựa riêng chỉ có quý tộc giàu đến chảy mỡ mới bố trí được nổi, còn ở vương đô, xe taxi lại thành một phần của giao thông công cộng, giao thông công cộng!
Nói cách khác, chỉ cần trả tiền, ai cũng có thể trải nghiệm một lần hưởng thụ xa hoa mà khí phái này.
Đương nhiên, cũng có xe công cộng cỡ lớn tiện nghi hơn nhiều, một lần có thể chứa được gần trăm người, nhưng mà so với xe taxi lên xe là đi, giao thông công cộng khởi hành vào một giờ cố định và thậm chí không có chỗ ngồi thì có vẻ hơi bủn xỉn.
Sau khi đợi chiếc xe taxi trước đón khách xong, cuối cùng đến lượt Dunkin – trừ bỏ lương cố định ra thì hắn còn có một khoản thu vào cực tốt đến từ khách hàng thưởng cho, do đó nhanh chóng đón được khách hàng luôn là chuyện tốt.
“Cạch.” Cửa xe được thuần thục kéo ra, một nữ tử dáng người cao gầy ném hành lý vào chỗ ngồi phía sau, sau đó xoay người chui vào ghế ngồi.
Dunkin nhìn lại phía sau theo kính chiếu hậu, chỉ thấy đối phương mặc một chiếc áo jacket với quần vải bạt, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai với kính râm, hiển nhiên là khách hàng trung thành của Rainbow Stone. Nhưng mà hơi kỳ quái ở chỗ hắn không hề tìm thấy được dấu hiệu của Rainbow Stone từ trên trang phục của đối phương.
- Xin hỏi quý cô định đi đâu? Trong túi trang bị ở chỗ ngồi phía sau có bản đồ thành thị và giá hành trình.
- Chắc tòa thành quốc vương của Neverwinter còn chưa bị dỡ bỏ đi? Nếu như còn, ta muốn đi vào trong đó.
Nữ tử dùng giọng nói già dặn mà sảng khoái trả lời.