- Chẳng lẽ, ngươi…
Roland trừng mắt nói.
- Không sai.
Nó giống như bỏ xuống được gánh nặng ngàn cân, khóe mắt nhếch lên vài phần:
- Nhưng ta nhất định phải nói với ngươi, thời gian là một thứ vô cùng đáng sợ, ngàn năm, vạn năm, cùng với trong ngàn vạn năm tiếp theo, ngươi đều phải canh giữ trong cái nôi nho nhỏ này, có lẽ mới đầu ngươi sẽ cảm thấy bản thân có rất nhiều thứ có thể tìm kiếm, nhưng trên thực tế kỳ trống vắng có thể còn tới nhanh hơn ngươi nghĩ. Nhưng mà cho dù ngàn vạn năm, đây chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt một cái búng tay trong vũ trụ mà thôi.
Người giám hộ hơi dừng lại:
- Có đôi khi… ta sẽ cảm thấy thời gian là một loại ma lực. Ngươi cảm nhận được sự lưu động của nó, đồng thời cũng sẽ bị nó thay đổi. Nếu như định duy trì bản thân trong một thời gian dài, nhất định phải bỏ qua phần lớn tình cảm, bằng không hư vô này sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho ngươi triệt để hỏng mất. Đương nhiên, bây giờ ngươi định đổi ý vẫn còn kịp.
Roland kinh ngạc nhìn đối phương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được ý cười trên mặt nó.
- Ngươi đang nói cuối cùng ta sẽ giống như máy móc sao?
Sau đó hắn cũng hơi toét miệng ra:
- Yên tâm đi, ta cũng không định vĩnh viễn ở lại đây, trước khi triệt để chết lặng, ta sẽ đi trước một bước, đây không coi là vi phạm ước định, đến lúc đó ta sẽ chọn ra sinh mệnh thích hợp đến thay ta tiếp nhận trọng trách này. Nói không chừng về sau chúng ta còn có thể gặp lại nhau ở bên kia vũ trụ.
Người giám hộ không cho là đúng nói:
- Vẫn chờ ngươi có thể chống đỡ được đến khi đó rồi nói.
- Đúng rồi, nếu ngươi là trung tâm của cái nôi, có thể làm được tự mình rời đi sao?
Roland đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:
- Sẽ không phải chờ ngươi vừa đi, thế giới này sẽ trực tiếp sụp đổ đấy chứ?
- Ngươi còn chưa biết rõ ràng được một điểm cơ bản này mà đã khoe khoang khoác lác ngay trước mặt ta rồi hả?
Nó không thể tưởng tượng nổi trừng mắt lại:
- Đầu tiên, một hệ thống đủ tư cách đều có nhiều bản sao lưu, huống chi là ta đồ tạo tác tụ tập tinh hoa kỹ thuật của ngàn vạn nền văn minh.
- Sau đó, trí nhớ của cái nôi quả thật khổng lồ, cũng không thích hợp di chuyển, nhưng mà ghi chép lại của chúng nó đều là số liệu cánh cửa kế hoạch chấp hành đến nay, bao gồm sàng lọc loại đặc thù của sinh mệnh cùng với lịch trình tiến hóa. Ta không cần mang theo thể ký ức này đi cùng, chỉ cần phần nội dung lưu trữ từ khi ta sinh ra đến nay là được.
- Cuối cùng, một khi nối tiếp tri thức căn bản, ngươi sẽ tự nhiên hiểu được phương thức vận chuyển của cái nôi, chỉ cần không loạn, nó dựa vào bản thân đều có thể vận hành mấy vạn năm. Nhưng muốn để cho nó liên tục duy trì tiếp, ngươi phải quản lý tỉ mỉ mới được, dù sao cái nôi không dễ dàng hư hao, nhưng sinh mệnh bên trong lại không chắc.
- Như vậy ta yên tâm rồi.
Roland chậm rãi thở ra một hơi, thân mình kiên trì đến bây giờ cuối cùng thả lỏng xuống.
Rõ ràng không bao lâu trước, vẻ mặt của đối phương đã phát sinh biến hóa rõ ràng, không chỉ trực tiếp treo thái độ tức giận ở trên mặt, kể cả giọng điệu đều tự đại rất nhiều, điều này khiến cho nó càng giống sinh mệnh.
- Thừa dịp ta còn ở đây, ngươi có điều gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi.
Người giám hộ khoanh hai tay trước ngực nói.
- Hả… nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra được sao, tiêu hao của cõi tâm trí là một gánh nặng thật lớn đối với ngươi sao?
Nó nhún vai:
- Nếu muốn bảo đảm sau khi ý thức dung hợp vẫn là của ngươi hoàn chỉnh, một bước này nên bắt đầu sớm.
Roland không khỏi giật giật khóe miệng, xem ra chữ số màu đỏ giảm bớt lạ thường trên đầu mình thật sự có liên quan đến thế giới trong mơ. Hắn cẩn thận suy nghĩ một phen rồi mới mở miệng hỏi:
- Ngươi có nghe đến… chỗ như Trái Đất không?
Một lần này hắn dùng ngôn ngữ ban đầu của chính mình.
Người giám hộ nhắm mắt lại một lúc, giống như đang kiểm tra tin tức liên quan:
- Ừm… tinh cầu có phát âm tương tự tổng cộng có ba ngàn hai trăm năm mươi mốt kết quả, nhưng mà cân nhắc đến đặc tính giống loài, nơi mà ngươi hỏi chắc là hành tinh trạng thái cố định nằm bên cạnh hệ ngân hà số ba.
- Hiện giờ nó như thế nào?
Roland vội vàng hỏi.
- Hiện giờ? Đương nhiên là mở ra và tiêu vong theo kẽ nứt rồi. Căn cứ vào ghi chép lại, bọn họ đã từng một lần mở rộng đến trung tâm hệ ngân hà, trong kho ký ức cũng có lưu lại tư liệu về sinh vật giống loài này.
Nói đến đây nó đột nhiên ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn Roland:
- Chờ chút, kia đã là chuyện hơn chín ngàn bốn trăm vạn năm trước rồi, nếu ngươi sinh ra trong cái nôi, sao có thể biết đến tinh cầu này được?
- Trên thực tế, đây vẫn là chuyện luôn luôn quấy nhiễu ta…
Hắn cười khổ tóm tắt lại lai lịch của mình một lần.
- Lại còn có chuyện như vậy –
Người giám hộ lộ ra vẻ mặt rất hứng thú:
- Hóa ra bọc dòng chảy thời gian đều không phải hoàn toàn nhất trí sao…
- Cái gì… dòng chảy thời gian?
- Là như thế này.
Nó giơ hai tay ra giải thích:
- Chắc ngươi đã từng nghe nói đến giả tưởng vũ trụ song song, khi phân kỳ có lực ảnh hưởng hạng nhất cũng đủ mạnh xuất hiện, nó sẽ dẫn thế giới về hai phương hướng. Mà tốc độ biến hóa của từng thế giới được gọi là bọc thời gian, thứ ngươi có thể tự mình cảm nhận được là quan sát thời gian. Nhưng mà bởi vì người quan sát đưa ra điểm ấy luôn nằm trên một trong hai thế giới, cho nên giả tưởng gần như chỉ có thể lưu lại ở trên mặt giấy.
- Cho nên ý của ngươi là –
Roland tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
- Không sai, cánh cửa kế hoạch sinh ra năng lượng mạnh có lẽ chính là nguyên nhân dẫn ngươi đến đây, giống như hai cái màng song song đánh sâu vào xuất hiện đè lên nhau trong ngắn ngủi, phân kỳ này khiến cho vũ trụ của chúng ta biến thành hai bộ phận, một bên bị ma lực tràn ngập, còn một bên kia là cánh cửa kế hoạch thất bại, vũ trụ vẫn duy trì như ban đầu. Nhưng bởi vì sai khác do bọc dòng chảy thời gian lưu lại, khiến cho ngươi giống như đã vượt qua thời gian mấy ngàn vạn năm, nhưng trên thực tế hai bên đều đồng thời xảy ra.
- Ờm… hơi khó lý giải.
Roland day đầu:
- Nhưng mà dây không phải chứng minh, giữa vũ trụ song song cũng tồn tại cách thức liên quan nào đó?
- Ngươi có thể cho là như vậy, dù sao đây là lĩnh vực mà kể cả đấng sáng tọa đều chưa từng tiếp xúc.
Người giám hộ dường như cảm thấy hứng thú với đề tài này:
- Từ trên lý luận, vũ trụ song song và đa vũ trụ là hai khái niệm có thể cùng tồn tại, nhưng trên thực tế vũ trụ song song còn khó nghiệm chứng hơn đa vũ trụ. Nhưng mà ngươi đã đến rồi, nói không chừng điều này cũng có thể xem như là một biện pháp phá vỡ vũ trụ đi về phía cái chết. Nhưng mà vấn đề này đã không hề quan trọng với ta nữa, vẫn giao cho ngươi tự đi thăm dò nghiên cứu đi.
Sau khi nói xong nó khoát tay, xoay người đi về phía nơi tận cùng của mảnh đất trống trắng noãn, nơi đó xuất hiện một cánh cửa nhỏ, bên kia cửa là một mảnh đỏ tươi.
Sau đó trước mặt Roland xuất hiện rất nhiều bóng người.
Dáng dấp của bọn nó vô cùng kỳ quặc, trong đó thậm chí có cả nhân loại và ma quỷ. Những bóng dáng hơi mờ này bước nhanh về phía người giám hộ, ào ào hợp hai thành một với nó.
Mà trong bóng dáng của nhân loại, hắn nhìn thấy Lam, Epsilon, cùng với Thần sử đã từng gặp mặt một lần.
Epsilon vẫy tay chào tạm biệt hắn, biểu cảm có vẻ đặc biệt thoải mái, hiển nhiên nàng đã có được đáp án mà mình muốn biết.
Lam lại dừng lại trước người hắn vài giây, môi mấp máy.
Theo hình môi thì đó là một câu cám ơn.
Khi tất cả bóng dáng của người giám hộ trùng lên nhau cùng đi ra cánh cửa nhỏ màu đỏ kia, không gian thuần trắng nhất thời sụp xuống thành vô số mảnh nhỏ, cùng nhau vỡ vụn còn có thân thể của Roland, nhưng hắn không hề cảm thấy có bất cứ thống khổ hay chỗ khác thường nào, chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, giống như tan mất thể xác nặng nề rồi. Lượng lớn tin tức giống như sóng triều dũng mãnh vào trong não, hắn giống như nhiều thêm vô số con mắt, cho dù vũ trụ trống trải ngoài vách chắn hay là thế giới sức sống bừng bừng trong vách chắn đều cùng hiện ra trong ý thức của hắn.
Hắn, trở thành cái nôi.