Tasian đứng trên một sườn núi nhỏ, từ nơi này đã mơ hồ thấy được bóng dáng của lâu đài lãnh chúa trấn Border.
Cuối cùng đã trở về, hắn nghĩ, khi xuất phát hơn nửa tháng, trở về chỉ tốn bảy ngày, trong đó đa phần thời gian bỏ ra trên con đường từ thành phố Silverlight đến Redwater. Mặc dù bản thân Ashes không quan tâm, nhưng hắn vẫn lựa đường nhỏ ít người đi để giảm bớt khả năng bị giáo hội theo dõi.
Ashes chính là vị phù thủy dẫn đường kia, Tasian cũng không biết đây là tên thật hay giả. Nàng luôn mặc một bộ áo đen, sau lưng là một cây kiếm lớn dùng vải quấn lại. Mái tốc dài màu đen buộc đuôi ngựa thả xuống bên hông lúc ẩn lúc hiện. Cho dù là đi bộ hay đi thuyền nàng cũng rất ít chú ý tới hắn, chỉ một mình đi phía trước nhìn ngắm xung quanh. Đại khái là đối với nàng chuyến đi trấn Border này chẳng qua chỉ là một hành trình thư giãn ngắm cảnh mà thôi.
Có đôi khi Tasian sẽ nghi ngờ phán đoán của mình, nàng thật sự là một chiến sĩ sao? Áo khoác không buộc sát người dễ làm vướng víu, mái tóc dài đầy sơ hở, lại thêm Ashes giống như hoàn toàn không sợ bị mình ra tay từ sau lưng với nàng. Suốt đường đi thứ mà hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là lưng nàng. Hắn không cho rằng phù thủy trời sinh tin người, chỉ có thể đoán rằng nàng có đủ năng lực để bảo vệ mình, cho dù là đá thần phạt cũng không thể tạo thành up hiếp với nàng.
Tasian đi một vòng quanh sườn núi, rất nhanh tìm được mục tiêu của mình, một cột cờ treo vải đỏ. Hắn đào từ dưới đất bên cạnh cột cờ lên một túi đồ, lấy ra một lá cờ màu xanh lam treo lên thay cho lá cờ đỏ rồi vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi xuống đất.
“Vậy là xong rồi?” Ashes hỏi.
“Các nàng nói thế,” Tasian lau mồ hôi trên trán, “Đi đến sườn núi phía đông bắc trấn nhỏ, theo một con đường mòn tìm được cột cờ, đổi sang lá cờ màu xanh lam, người của chúng ta sẽ nhìn thấy. Hội cứu trợ chỉ có thể hành động vào buổi tối, chúng ta chờ ở nơi này thôi.”
Ashes gật đầu, tìm một chỗ hơi sạch sẽ ngồi xuống, đưa tay ra, “Đồ ăn.”
“Hả… à à chờ chút.” Hắn tháo túi đeo xuống, lấy ra một miếng thịt sấy khô, xé ra một nửa cho vào trong miệng mình rồi đưa phần còn lại cho đối phương.
Nhìn vị phù thủy nhai thịt khô bằng cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Tasian thở dài. Trên người ngoại trừ một cây kiếm to ra đến ngay cả một miếng đồng ưng cũng không có. Thế mà cũng dám nghênh ngang cùng mình đi trấn Border, trên đường đi tiền ăn tiền ở đều do mình trả. Phòng thì đòi thuê phòng ngủ riêng một mình, ăn phải có thịt, lại còn chuẩn bị sẵn lương khô các loại, đã thế hắn còn phải ăn trước một nửa cho chắc.
Nói chung là ngoại trừ chiến đấu ra những chuyện còn lại nàng cũng khá cẩn thận. Nhưng mà, chắc ăn nhất chẳng phải là tự mình chuẩn bị đồ ăn mới phải chứ?
“Nơi bọn ta muốn đi ở bên kia eo biển.” Ashes nuốt miếng thịt xuống, đột nhiên mở miệng nói, “Không biết ngươi đã từng nghe nói đến Fjord chưa, nơi đó có nhiều hòn đảo nhỏ chưa khai phá, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, ít người biết đến. Bọn ta muốn thành lập một vùng đất thuộc về phù thủy tại nơi đó.”
“…” Tasian ngẩn người ra, lúc trước cho dù hắn cố tìm hiểu cách nào đi nữa nàng cũng ngậm miệng không trả lời, tại sao bây giờ lại chủ động nhắc đến chuyện này?
“Có phải ngươi đang cảm thấy kỳ quái, vì sao trước đây ta không tiết lộ cho ngươi bất cứ tin tức gì cả?” Nàng chăm chú giải thích, “Bởi vì nếu như ngươi là kẻ lừa đảo, ban đêm thừa lúc ta ngủ say chạy tới mật báo cho giáo hội thì những cô gái kia rất có thể sẽ bị chặn lại trên đường, gặp phải độc thủ. Nhưng mà hiện tại các nàng hẳn đã lên thuyền đi Fjord rồi, cho dù là giáo hội cũng không thể ngăn cản được. Mặt khác, ta đến nơi đây để dẫn phù thủy hội cứu trợ đi, những tin tức này sớm muộn gì các nàng cũng sẽ biết, tiếp tục giấu diếm hoàn toàn là vô nghĩa.”
“Cho dù là dẫn cô đến đây thì cũng chưa chắc tôi không phải là kẻ lừa đảo mà.”
“Không sai, chính là như vậy.” Ashes nhấn mạnh từng chữ, “Cho nên nếu như người sắp đến không phải phù thủy, thì ngươi sẽ cùng với những kẻ âm mưu ra tay với phù thủy kia chết ở nơi này.”
“Được rồi,” Tasian thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn có thể hỏi thêm vấn đề khác không?”
Nàng suy nghĩ, “Nếu như ta có thể trả lời thì sẽ nói.”
“Cô là dân Greyfort? Tôi chưa từng gặp người có đôi mắt như vậy.” Tasian quyết định bắt đầu từ lai lịch của đối phương, tin tức kiểu đó không mẫn cảm, lại có thể giảm bớt mâu thuẫn trong lòng nàng.
“Ta sinh ra tại vương quốc Everwinter, nhưng chuyện này và đôi mắt của ta không liên quan gì. Kể từ sau khi ta trở thành phù thủy, hai mắt ta biến thành như thế này.”
“Everwinter? Chỗ đó cách Greyfort rất xa, ngăn cách bởi hai đại vương quốc, cô làm sao đến được thành phố Silverlight?”
“Ta từng bị bán cho giáo hội, sau đó…” Nàng dừng một chút, “Ta trốn ra từ tu viện của Thánh thành cũ, lang thang đến vương đô Greyfort. Cho đến khi gặp được nàng mới kết thúc chuỗi ngày lang bạt kỳ hồ.”
“Nàng?” Tasian hiếu kỳ hỏi.
“Tilly Wimbledon,” Mắt Ashes lộ ra thần sắc ấm áp, “Nàng thu nhận ta.”
Nội tâm thân vệ nổi lên rung động kịch liệt, mới đầu hắn nghe được cái tên này còn tưởng là trùng hợp, nhưng thêm vào dòng họ Wimbledon thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác rồi. Người dẫn dắt các phù thủy đi đến Fjord lẽ nào lại là em gái của Roland Wimbledon, ngũ công chúa của vương quốc? Giọng nói hắn hơi lắp bắp, “Nàng, nàng là thủ lĩnh của các cô?”
“Thủ lĩnh? Có thể xem như vậy,” nàng gật đầu, “Nhưng đối với ta, nàng là người quan trọng nhất… Không ai có thể thay thế được.”
Màn đêm buông xuống, hai người nhóm lên một đống lửa tại sườn núi.
Ashes tháo cây kiếm xuống, lột lớp vải ra để lộ thứ vũ khí đáng sợ này, chiều ngang đã gần bằng eo của nàng, trên thân kiếm có đầy dấu tích va chạm để lại. Lưỡi kiếm màu xám đen cũng không sắc bén, hiển nhiên chỉ dựa vào lực va đập khi chém đến cũng đủ lấy mạng người. Người bình thường muốn cầm thanh kiếm này lên đã quá sức, nhưng ở trong tay nàng lại nhẹ nhàng linh hoạt như thể kiếm ngắn một tay vậy.
Không biết đã phải cướp bóc bao nhiêu tiệm thợ rèn rồi mới có thể gom đủ nguyên liệu làm ra cây kiếm to thế này, Tasian nghĩ, nếu như các phù thủy của hoàng tử điện hạ chậm chạp không đến, nói không chừng mình cũng sẽ trở thành vật hy sinh cho thanh kiếm này.
“Nghe nói lãnh chúa của trấn Border cũng là… một thành viên gia tộc Wimbledon,” hắn quyết định tìm chủ đề bắt chuyện, nếu không thời gian chờ đợi này có vẻ rất khó qua.
“Roland Wimbledon, tứ hoàng tử Greyfort.” Nàng bình tĩnh nói, “Ta đã từng gặp hắn.”
“Cái gì?” Tasian há to miệng.
“Sau khi được Tilly thu nhận, ta trở thành hộ vệ của nàng trong hoàng cung, tất nhiên là có cơ hội gặp được các anh chị em của nàng.” Ashes có vẻ như vô cùng hiễu rõ tứ hoàng tứ, “Một kẻ vô dụng, ngạo mạn, không học vấn không nghề nghiệp. Rất khó tin được hắn lại là anh ruột của Tilly. Hơn nữa… ở một phương diện khác lại còn rất to gan.”
Nói xong câu cuối, giọng điệu nàng đã thay đổi sang lạnh lùng.
Tasian nhịn không được rùng mình một cái, khi hắn nhậm chức tại hoàng cung từng nghe không ít lời đồn về điện hạ, chẳng hạn như là miệng lưỡi thô kệch, tâm địa gian xảo, yêu thích chọc ghẹo nữ hầu của người khác. Mặc dù không đến mức dùng cường quyền hay bạo lực uy hiếp người khác, nhưng tay chân động đậy mấy cái là không thể tránh khỏi. Đừng nói là…
Đúng lúc này, Ashes đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn về hướng đường mòn, “Có người đến, và không chỉ một người.”
Tasian nhìn theo ánh mắt của nàng, thân ảnh của đoàn người dần xuất hiện trong bóng đem, dẫn đầu các phù thủy chính là cận vệ của hoàng tử điện hạ, Nightingale.