Những người tới đều là phù thủy, Tasian không nói sai, Ashes có thể cảm nhận được ma lực trong cơ thể các nàng, thậm chí còn có thể đại khái phân biệt được năng lực mạnh yếu. Chẳng hạn như nàng phù thủy dẫn đầu kia, ma lực của nàng như là một mũi kiếm sắc nhọn, chỉ cần tập trung cảm nhận sẽ hơi hơi có cảm giác đau đớn.
“Ta tên Ashes, thật cao hứng gặp mặt các ngươi, các chị em hội cứu trợ.” Nàng để thanh kiếm to qua một bên, bước lên ôm lấy bốn người… À không, nàng nghĩ, phải là năm mới đúng chứ. Ashes ngẩng đầu, nhìn điểm đen phía trên bầu trời, “Nàng không xuống đây sao?”
“Nàng chỉ đường cho chúng ta,” người dẫn đầu cười nói, “Tôi là Nightingale,” tiếp theo nàng chỉ về ba phù thủy còn lại, “Scroll, Leaf và Echo.” Cuối cùng nàng nhìn lên trên bĩu môi, “Con nhióc trên kia là Lightning.”
Ashes giật mình khi nhìn về phía Scroll, ma lực trong cơ thể nàng vô cùng yếu kém, lại như là mây mù trải rộng khắp toàn thân, loại cảm giác này khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc, “Người siêu phàm?”
Nightingale lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, “Cô có thể nhìn được ma lực?”
“Không phải nhìn, mà là cảm nhận.” Ashes giải thích, “Người siêu phảm có thể cảm nhận hình thái ma lực và sự lưu động của chúng, đây là bởi vì thân thể của bọn ta đã được ma lực cải tạo lại, ta nghĩ nàng hẳn cũng có được cảm nhận giống như ta.”
Scroll mỉm cười gật đầu nói: “Quả thật như vậy, nó giúp cho tôi tìm được rất nhiều chị em giữa biển người mênh mông.”
“Người siêu phầm số lượng rất ít sao?” – Nightingale hỏi.
Sự chú ý của đối phương là về mặt số lượng, chứ không phải “Người siêu phàm là gì?”… Ashes thầm nghĩ, chẳng lẽ hội cứu trợ cũng đã biết đến sự tồn tại của người siêu phàm? Đây là bí mật giáo hội che giấu rất kỹ bởi vì năng lực của phù thủy siêu phàm trực tiếp ảnh hưởng lên cơ thể, không bị khắc chế bởi đá thần phạt. Vì thế bất kỳ một vị phù thủy siêu phàm nào bại lộ tung tích cũng đều là kẻ địch lớn nhất của giáo hội.
“Đại khái là trong mấy ngàn phù thủy mới có thể xuất hiện một phù thủy siêu phảm.” Trong đầu nàng vô số suy nghĩ quay cuồng, nhưng thần sắc trên mặt không thay đổi, “Cho đến bây giờ ta chỉ biết được đúng ba người, bao gồm cả ta và Scroll.” Ashes dừng lại một chút, “Phải rồi, ta nhớ lãnh đạo hội cứu trợ hình như tên là Hakara, nàng có khỏe không?”
“Nàng đã chết.” Nightingale lắc đầu, “Chết trên đường tìm kiếm thánh sơn.”
“…Thật là một điều đáng tiếc,” Ashes nói nhỏ, tuy nhiên nàng để ý thấy khi nói đến vấn đề này đối phương cũng không lộ ra quá nhiều đau buồn, “Vậy lãnh đạo của các ngươi bây giờ là ai?”
“Chúng ta cùng về trấn Border rồi nói chuyện sau đi,” nàng cười, “Ngươi sẽ có thể gặp được hắn ngay thôi.”
…
Khi đoàn người bước vào trấn nhỏ, Ashes lập tức phát hiện điểm không đúng. Đám người hội cứu trợ này lại quang minh chính đại cầm đuối đi trên đường lớn. Hơn nữa cho dù đang là ban đêm, trấn nhỏ cũng không yên tĩnh, không ít ánh lửa hắt ra từ các căn nhà, cẩn thận lắng nghe còn có tiếng trẻ em đọc chữ chậm rãi.
Nến mặc dù không phải là thứ quá sáng quý, nhưng bình dân tiền bạc có hạn, không phải chuyện quan trọng sẽ không lấy ra sử dụng. Buổi tối trong trấn nhỏ lại có nhiều gia đình sử dụng nến như vậy đã là một cảnh tượng khó tin, lại thêm tiếng đọc chữ kia, chẳng lẽ họ đang dạy cho con cái học chữ?
Nhưng mà không ai nói gì, nàng cũng lười hỏi han. Dù sao đây không phải nơi nàng sẽ sinh sống, việc nàng muốn làm hiện tại là nhanh chóng đem mọi người rời đi.
Đi xuyên qua những con đường, đoàn người ngày càng tới gần khu vực lâu đài, Ashes đã có thể nhìn thấy bức tường đen kịt và thủ vệ đứng gác. “Chúng ta định đi tới đâu?” Nàng nhịn không được lên tiếng.
“Lâu đài trấn Border, sắp đến rồi.” Nightingale trả lời nàng.
“Khoan đã,” bước chân của nàng chậm lại, “Đó là nơi ở của lãnh chúa mà.”
“Ừ, cũng là nhà của các phù thủy.”
“Lẽ nào các ngươi và lãnh chúa đã đạt thành hiệp nghị?” Ashes nhíu mày. Cho dù thế lực bản địa của hội cứu trợ có mạnh mẽ thế nào, cũng không thể chính diện chống lại giáo hội và lãnh chúa có được đá thần phạt, cho nên chỉ có khả năng duy nhất là hợp tác mới là một trong những con đường sinh tồn mà các phù thủy tìm được. Đáng tiếc đối mặt với quần thể yếu thế như phù thủy, phần lớn các lãnh chúa không muốn công bằng đàm phán điều kiện mà không ngừng ép buộc và lợi dụng các nàng, thế nên con đường này đã sớm bị từ bỏ.
“Cũng có thể xem là vậy,” Nightingale không có vẻ gì là bị ép buộc không cam lòng, ngược lại còn khá vui thích, “Ít ra chúng tôi đều đã ký khế ước với điện hạ.”
Ashes thì không cách nào cảm thấy cao hứng cho các nàng được, loại khế ước viết trên giấy này hoàn toàn không có giá trị gì cả. Một khi lãnh chúa không muốn tiếp tục hay vứt đi quan hệ bình đẳng, chỉ cần vo lại một cục ném vào lò sưởi trong tường là xong. Sẽ không có ai đứng ra bênh vực kẻ yếu cho phù thủy, địa vị của các nàng giống như một con thuyền lá lênh đênh giữa biển, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.
Cũng may có mình đến đây, nàng nghĩ, để mang theo các nàng rời đi khỏi nơi này, đến với biển rộng bao la bên kia. Nơi đó có quê nhà do chính phù thủy xây dựng, có thể rời xa uy hiếp của giáo hội và thế tục.
Đi xuyên qua cửa lớn lâu đài, quả nhiên đám thủ vệ đã quá quen với các phù thủy rồi, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi.
So với cung điện vương đô, lâu đài lãnh chúa này không thể nghi ngờ là nhỏ hẹp và tối tăm hơn nhiều. Trên tường hành lang nhỏ chỉ treo vào ngọn nến cô linh, ánh sáng chập chờn không cách nào chiếu rọi được hết mặt sàn bằng đá. Bước đi trên đó khiến cho người ta cảm giác bị đè nén. Đến khi tiến vào phòng tiếp khác thì khung cảnh mới đột nhiên sáng ngời lên.
Trong sảnh lớn, Ashes nhìn thấy nhiều phù thủy khác, các nàng có vẻ như đợi ở đây đã lâu, khi thấy mình xuất hiện đều vỗ tay chào mừng. Khi Nightingale tiến lên hai bước đang định giới thiệu sơ thì một nàng phù thủy đột nhiên lao đến.
“Wendy!” Có người hô lên.
Ashes phát hiện hành động của đối phương, nhưng không lựa chọn bất kỳ phản ứng chống lại nào, nàng cảm nhận được sự kinh ngạc và mừng rỡ của đối phương, hoàn toàn không có địch ý. Rất nhanh nàng được một thân thể ấm áp ôm lấy.
“Cô vẫn còn sống,” tiếng nói của đối phương tràn ngập kích động, “Cảm ơn cô đã cứu tôi khi đó.”
“Ashes giật mình, “Ngươi là…”
“Tôi tên là Wendy,” nàng thả tay ra, nhìn thẳng vào hai mắt Ashes, “Cô bé trong đoàn hát thánh ca. Cô còn nhớ tôi không?”
…
Phòng ngủ hai tầng chỉ còn lại có Ashes và Wendy.
Nàng không ngờ ở đây lại gặp được bạn cũ trong tu viện.
Gọi là bạn cũ thật ra cũng hơi miễn cưỡng, nếu không xảy ra chuyện đêm hôm đó nàng và Wendy hoàn toàn không có gì liên quan đến nhau. Trên thực tế nàng lúc ấy cũng không để ý để trong căn phòng bên dưới mặt đất đó còn có một cô bé bất hạnh cũng bị ép buộc giam vào giống như nàng. Lại càng không nghĩ đến, cuối cùng đối phương cũng trở thành phù thủy.
“Sau khi thoát khỏi tu viên, tôi định cư tại quận Seawind.” Wendy trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Về sau nghe được tin tức, cùng ngày hôm đó tu viện xảy ra cháy lớn, đám trẻ đều không còn tăm tích.”
“Cháy lớn?” Ashes lắc đầu, “Đó là giáo hội tự đốt để che giấu chuyện dơ bẩn này. Ta giết chết được kẻ quản lý và bọn thẩm phán quân ngăn cản ta, cho đến khi… Thần phạt quân của giáo hội đuổi đến. Vết sẹo trên mắt ta chính là do bọn họ gây ra, nếu như không nhờ quyết định bỏ trốn thật nhanh thì một lát sau có thêm thần phạt quân truy đến, chỉ sợ ta đã chết ở đó rồi.”
“Thần phạt quân…” Wendy mở to mắt lặp lại từ đó, “Đó là cái gì?”