Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 199

Chương 199
Chương 199

“Tất cả mọi người công kích!” Gần như là đồng thời, Lehman quát to lên.

Levin kinh ngạc nhìn Lehman ngã xuống ngay sau đó. Howth, phía sau đầu của hắn hoàn toàn nổ tung, để lộ ra hỗn hợp đỏ trắng. Mũ giáp nát vụn rơi qua một bên, trên đỉnh mũ là một cái lỗ lớn như chén ăn cơm, có vẻ như không có được bất kỳ tác dụng bảo vệ nào.

“Xông lên, xông lên hết cho ta!” Sau đó giọng Levin cũng vang lên.

Không đúng, mình hoàn toàn không có nói chuyện! Levin che miệng lại, nhìn ra sau lưng, đám dân binh cũng không thể chờ đợi được mà nuốt thuốc vào, bắt đầu chạy trốn, giống như một bức tường người dày đặc đang vọt tới chỗ hắn.

Là nữ phù thủy, hắn nhận ra được, nữ phù thủy bắt chước giọng của hắn.

“Đừng có lên, dừng lại đi!” Hắn hô lớn.

Nhưng mà tiếng hô của hắn trong sóng người mãnh liệt này thì giống như bọt nước nhỏ, có ít người nghe được mệnh lệnh của hắn nên ngừng lại, nhưng có nhiều người vẫn xung kích về phía trước.

“Nhanh, nhanh xung kích, đột phá phòng tuyến của địch nhân ngày giữa, trấn nhỏ đó các ngươi có thể cướp đoạt thoải mái!” Không chỉ là giọng của hắn, giọng của Daen và những kỵ sĩ khác cũng không hẹn mà cùng vang lên, hơn nữa giọng này lấn át tất cả tiếng xôn xao, giống như trực tiếp gào rú bên tai vậy.

Trong đội ngũ cũng bạo phát ra từng tiếng hoan hô, như đang phối hợp với mệnh lệnh này, mọi người liên tục không ngừng hô khẩu hiệu“cướp đoạt”, không biết là người nào mở đầu, nhưng không lâu sau thì khẩu hiệu vang vọng toàn bộ đội ngũ. Tình huống đã hoàn toàn không khống chế được nữa, dù cho Levin có kêu to như thế nào đi nữa thì cũng bị tiếng hô phấn khởi mọi người của mọi người lấn át. Hắn phải toàn lực khống chế ngựa mới có thể tránh cho mình không bị nước lũ lôi đi, đám dân binh giống như đã mất hết lý trí, dũng mãnh lao tới con đường lớn chính giữa.

Không, không đúng, bọn họ vốn cũng không có lý trí, đặc biệt là trong tình huống có người dẫn dắt, sau khi dùng thuốc thì sẽ rơi vào trạng thái cực độ hưng phấn, bất kỳ giết chóc gì đều kích thích bọn họ tiến thêm một bước. Mới đầu còn có người tránh Lehman ở dưới đất, càng về sau thì mọi người trực tiếp giẫm đạp qua thi thể của hắn mà đi. Levin muốn tìm kiếm mấy người Daen nhưng phát hiện bọn họ đã bị dòng người tách ra, bất đắc dĩ, hắn đành phải đi theo hướng đội ngũ đi tới, dần dần đi tới bên cạnh rừng cây, nếu như đột cho ngựa quay đầu thì rất có thể sẽ bị dân binh đã tăng lực lượng lên mấy lần đánh ngã, đến lúc đó muốn đứng lên thì khó lắm.

Thoát ly ra khỏi đội ngũ, Levin ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm tên nữ phù thủy gây ra hỗn loạn này để bầm thây vạn đoạn. Trong mắt hắn thì chuyện này chắc chắn là âm mưu của nữ phù thủy!

Một ngàn năm trăm người đã uống thuốc giống như là ong vỡ tổ mà vọt tới phòng tuyến của trấn nhỏ, đối với vương tử thì nó cũng là một đợt đột kích trí mạng, cho dù đối phương có rất nhiều vũ khí kiểu mới thì cũng không chịu nổi nhiều người như vậy, cuối cùng kết quả chắc chắn sẽ không khá hơn chút nào. Dưới tình huống hai bên đều có hại, hiển nhiên đó sẽ là tình huống mà nữ phù thủy rất muốn nhìn thấy, cho nên hắn mới quấy phá, dụ đại quân tự tiện đi tới.

“Hẳn là người giết chết Lehman và nữ phù thủy gây ra hỗn loạn không phải là một người!” Hắn nhìn về phía một số ít người trong đám dân binh, đám bọn họ là những người đứng ở hàng đầu của đội ngũ, mắt thấy Lehman ngã xuống, còn nghe được mình ra lệnh đình chỉ, nhưng mà so với quân đội khổng lồ thì vẫn chưa tới ba mươi người dần dần áp tới.

“Một người có thể là có năng lực ẩn giấu thân hình, một người thì là mô phỏng giọng nói. Một nữ phù thủy không thể nào có được hai loại năng lực, tìm ra người đó, ta muốn tự tay xé nát cổ họng của nàng!”

...

Từ cửa sổ xạ kích, Brian có thể chứng kiến địch nhân càng lúc càng gần, lô-cốt ở phía trước cũng đã có tiếng súng vang lên.

Vị trí mà hắn phòng giữ ở chính giữa hình thoi, phải chờ địch nhân đi qua ký hiệu màu tím trên đường thì mới có thể nổ súng, chờ đợi như thế này khiến cho hắn lòng nóng như lửa đốt.

Đi đến bên kia cửa sổ, Brian nhìn về xa xa sau lưng, trận địa pháo binh không ngừng có khói trắng dâng lên, từng tiếng vang tựa như sấm nổ. bọn họ là những người bận rộn trước nhất, tầm bắn mười hai pháo tăng gần như bao trùm toàn bộ chiến trường, cẩn thận lắng nghe thì thậm chí còn có thể nghe được tiếng đạn pháo xẹt qua không khí tạo thành tiếng vang.

“Trời ạ, bọn họ chạy trốn thực vui vẻ!”

“Nhìn cái tên đó, bị đạn pháo chặt đứt tay mà vẫn còn chạy về phía trước.”

“Điện hạ nói không sai, đám người này còn tính là người sao? Nói là Tà Thú thì đúng hơn.”

Bởi vì trước khi chiến đấu thì đệ nhất quân đã được thông báo, địch nhân đều là đám người điên đã dùng Cuồng Hóa Dược Hoàn của giáo hội, cho nên đối phương hứng lấy mưa đạn công kích không những không có dọa sợ bọn họ, mà ngược lại còn khiến cho bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu, dù sao đệ nhất quân đều trưởng thành lên trong quá trình đối kháng với Tà Thú.

“Đội trưởng, bọn họ sắp đến!” Có người nhắc nhở.

Brian vội vàng trở lại vị trí của mình, đưa súng trường lên khung cửa sổ, so với loại súng kíp trước kia mỗi lần bắn một phát thì phải tra đạn vào thì vũ khí mới của điện hạ đã được đề cao về chết, hắn có thể bắn năm phát một lần, ném băng đạn cho tân binh đằng sau, sau đó dự bị trước đạn cho năm phát đạn, lúc này hẳn là tân binh cũng đã lắp đạn xong.

Nhưng mà điện hạ từng nhấn mạnh trong giờ huấn luyện, chỉ có khi địch nhân tới gần một trăm năm mươi mét thì mới có thể dùng phương thức áp chế bằng hỏa lực như thế này. Cự ly xa xạ kích thì phải cố gắng hết sức để đề cao độ chính xác, bởi vì đạn của súng trường ổ quay chế tạo rất là phiền, mỗi người đều được phân phối có hạn.

Brian cũng rất tán thành, hình dáng của vỏ đạn đầu thì nhỏ đuôi thì to, hơn nữa gần như từng viên đều như nhau. Thợ rèn tuyệt đối không làm ra được thứ tinh xảo như vậy, hắn biết rõ cái này chắc chắn là xuất từ tay nữ phù thủy. Bình thường tất cả mọi người đều sẽ nhặt lại vỏ đạn, nộp lên cho Thiết Phủ, mà đã có huấn luyện bắn thì tất nhiên cũng có huấn luyện phục trang. Một đám người ngồi thành một vòng trong doanh địa, thao tác theo quy chuẩn, để kíp nổ, thuốc nổ, và đầu đạn theo thứ tự mà nhét vào trong vỏ đạn được phân phát xuống, lắp ráp thành viên đạn mới. Bởi vậy hắn cũng không nỡ tùy tiện tiêu hao đạn cho những mục tiêu khó có thể bắn trúng được.

Khi địch nhân lướt qua ký hiệu màu tím, Brian hít sâu một hơi: “Tự do xạ kích!”

Binh lính chờ đợi mệnh lệnh này đã lâu, bọn họ gấp không thể chờ chỉa súng vào mục tiêu, nhắm chuẩn, bóp cò súng, trong lúc nhất thời, tiếng súng tràn ngập lô-cốt. Đám địch nhân lướt qua hoả tuyến trước bị đạn hai bên giao thoa đánh trúng, huyết hoa từ bên hông phún ra, tập tễnh hai bước rồi mới ngã xuống đất. Hiển nhiên, tuy bọn họ có thể chịu đựng thống khổ nhiều hơn người bình thường nhưng đối mặt với đạn đường kính lớn xạ kích thì cũng không làm nên trò trống gì.

Brian chú ý tới có mấy người nhảy lên đỉnh hàng lô-cốt phía trước, muốn đánh lén binh sĩ tác chiến trong đó từ sau lưng, nhưng mà bị một cái cửa sắt dày đặc ngăn cản lại. Hắn không chút do dự đổi hướng chỉa súng lần lượt bắn chết đám cuồng đồ này. Lô-cốt được bố trí theo hình thoi, mục đích là để cho bọn họ có thể yểm hộ lẫn nhau, bất kỳ địch nhân nào mưu toàn đánh lén sau lưng đều sẽ bị hỏa lực của lô-cốt tiêu diệt.

“Chú ý, quăng mâu!” Đột nhiên có người hô.

Brian nhìn thấy những bóng đen rậm rạp chằng chịt từ trong quân địch bay ra, vọt lên cao trên không trung, sau đó đồng loạt rơi xuống dưới lô-cốt hai bên.

Khoảng cách này, e là đã lên tới hai ba trăm thước! Hắn vô thức rúc đầu vào trong hầm, chỉ nghe từng tiếng răng rắc liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu. Qua đợt công kích này, hắn đứng thẳng người lên, phát hiện không có một cây đoản mâu nào bị ném vào bên trong. Tình huống ở lô-cốt phía trước cũng không kém bao nhiêu, chỉ có mấy cây đoản mâu cắm ở trên tường, giống như là mấy sợi lông trơ trọi.

“Mới nhìn thì rất đáng sợ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì hết.” Mọi người cười vang nói.

Đúng lúc này, Brian nhìn thấy một tên địch mạo hiểm giấu trong đám bụi đất mịt mù tới gần vị trí lô-cốt của mình, khom người xoay người lại, ném đoản mâu trong tay ra, trong nháy mắt khi vũ khí rời tay thì hắn cũng bị mưa đạn rào rạt bắn chết.

“Cúi đầu!” Hắn vừa cất tiếng cảnh báo thì cây mâu bị quăng tới này trùng hợp xuyên qua cửa sổ xạ kích, đâm thẳng vào ngực một tên xạ thủ, hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment