“Freckle!” Có người hô: “Hắn bị thương!”
“Đừng có đụng vào hắn!” Brian rống lên một tiếng: “Ta tới kiểm tra vết thương của hắn, các ngươi tiếp tục xạ kích.”
Nói xong, hắn giao súng trường cho tân binh sau lưng, khom người bò tới bên cạnh người đó. Người bị thương vẫn còn tỉnh táo, run rẩy hỏi thăm: “Đội trưởng, ta... ta sẽ chết sao?”
Đoản mâu đâm xéo vào ngực hắn, vị trí chếch xuống dưới, không biết là có đâm xuyên qua hay không, thấy hơi thở của hắn vẫn còn vững, hẳn là không bị thương đến phổi. Trong giờ dạy văn hóa, vương tử điện hạ từng giảng giải đơn giản về tác dụng của các khí quan trong cơ thể và biện pháp cấp cứu khi bị thương, tình huống giống như vậy, cách tốt nhất mà hắn có thể nghi ra được lúc này là để cho nằm im bất động, đợi khi chiến đấu kết thúc thì để cho tiểu thư Nanawa chữa trị.
“Đau không?” Brian hỏi.
Freckle gian nan khẽ gật đầu.
“Có thể cảm thấy đau nhức thì sẽ không chết.” Kỵ sĩ để tay lên trán hắn: “Hẳn người cũng biết năng lực của tiểu thư Nanawa chứ?”
“Ừ!” Freckle miễn cưỡng nở một nụ cười: “Bình thường mọi người đều... muốn nhìn thấy nàng, nói như vậy... ta, ta cũng có thể gặp nàng một lần.”
“Đúng, cho nên ngươi phải chịu đựng.”
Brian nói xong thì quay trở lại cửa sổ xạ kích, tân binh lo lắng quay ra sau nhìn một cái: “Không cần rút đoản mâu ra sao?”
“Rút thì có thể khiến cho xuất huyết nhiều, chờ ngươi học được mấy giờ học này thì tự nhiên sẽ hiểu được.” Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Bây giờ chuyện chúng ta có thể làm là mau chóng đánh tan địch nhân.”
...
Roland đứng ở trên đài cao, có thể nhìn thấy rõ địch nhân như thủy triều vọt tới trấn nhỏ.
Mỗi khi bọn họ lướt qua một loạt lô-cốt thì tốc độ sẽ chậm lại không ít, khi lướt qua hàng lô-cốt thứ ba thì phần bụng địch nhân đã hoàn toàn bạo lộ dưới hỏa lực đan xen của xạ thủ.
Tác dụng của hồi âm hết sức rõ ràng, mặc dù quân địch bị trải dài ra, quân số bị dàn mỏng, nhưng đa số người vẫn dựa theo lệnh tập trung công kích của phù thủy phát ra mà vội vã chạy trên đường cái.
Mỗi một khắc đều có một đống người ngã xuống, mà bọn họ thì thúc thủ vô sách với chuyện này. Đối mặt với công sự phòng ngự mà đao kiếm mâu thương không thể nào phá hư được, dân binh Deflick chỉ có thể chịu thương vong, tiếp tục đi tới.
Sau hàng lô-cốt thứ ba ba trăm mét chính là trận địa pháo binh, là khu vực tử vong mà đạn hoa cải bao trùm.
Trên bầu trời, Tia Chớp đã đổi một lá cờ đỏ rực.
Hai mươi ụ pháo cao xạ nằm đó, bắn ra lửa và khói đặc về phía trước, Roland tính sơ qua, tổ pháo động tác thành thạo nhất thì cứ hai mươi giây là có thể bắn ra một phát đạn, chậm một chút thì chừng nửa phút. Mới đầu thì thoạt nhìn nó gần như tương đương với tốc độ của tổ pháo thời kỳ chiến tranh nam bắc mỹ, nhưng mà thành tích của thành tích của người ta là tính khi đạn bắn trúng mục tiêu, đa số thời gian đều được dùng để dời pháo về vị trí của và nhắm bắn. Giờ bắn đạn hoa cải thì không, không cần lau thang pháo, tốc độ bắn còn có thể đề cao thêm chút nữa.
Nhưng đối với quân địch thì đây đã là một tốc độ bắn khủng bố, đạn hoa cải đối với mục tiêu không giáp thì có lực sát thương cực kỳ kinh người, gần như mỗi một viên đạn thiết đều có thể xuyên thấu hai đến ba người, mặc dù thuốc có thể khiến cho bọn họ chịu đựng thống khổ nhưng lại không thể ức chế sợ hãi. Khi nhìn thấy nguyên một đám người bên cạnh mình bị bắn thành cái sàng, dù cho trong lòng tràn đầy hưng phấn và khát vọng giết chóc thì cũng không thể áp chế được bản năng sợ hãi, huống chi bọn họ vốn cũng không phải là bộ đội với ý chí cứng rắn sắt thép, không có thuốc, những người này cũng chỉ là một đám bình dân chưa được huấn luyện, thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế thôi. Khi một nửa người nằm lại trên đường công kích, quân địch bắt đầu có người bỏ trốn.
Sợ hãi như ôn dịch nhanh chóng lan tràn ra, có người thứ nhất thì không lâu sau sẽ xuất hiện người thứ hai, người thứ ba, quân tiền phong hoàn toàn đình chỉ đi tới, bắt đầu thay đổi phương hướng, tháo chạy ngược về sau. Tổ pháo binh lại đổi Thực Tâm Đạn, nhắm ngay con đường trung tâm mà xạ kích, đồng thời đội súng kíp trong lô-cốt cũng không có ngừng xạ kích.
Trên đường lớn, số thi thể ngã xuống tăng gấp đôi.
...
Lửa giận của Levin dần dần lạnh xuông, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hơn hai mươi người phát hiện nữ phù thủy đã gây ra hỗn loạn lúc đầu, nàng mặc một bộ quần áo kỳ quái, khi ẩn núp trong rừng cây thì gần như là hòa thành một với cảnh vật xung quanh, nếu như không phải đối phương đang di động về trước theo bộ đội, liên tục dẫn dụ mọi người vọt tới con đường ở giữa thì người của mình gần như không phát hiện ra nàng.
Dù cho như vậy thì nàng cũng gây ra phiền phức lớn cho Levin, hắn phát hiện giọng nói mà phù thủy bắt chước nói ra phiêu hốt bất định, cũng không cần phát ra từ miệng, có đôi khi ở bên trái, có đôi khi ở bên phải, thậm chí còn vang lên sau đầu mình. Nội dung cũng đa dạng, giống như là bắt chước khẩu âm của mình phát ra mệnh lệnh, hoặc là tiếng kêu cứu thê thảm của một dân binh.
Nhưng khi bọn họ muốn lên vây bắt đối phương thì nữ tử áo trắng đó lại xuất hiện.
Levin nhớ lại hình ảnh rung động khi Lehman. Howth bị đánh chết trong tức khắc ở trước mặt mình.
Nàng cầm một thanh nỗ nhẹ màu bạch ngân trong tay, chỉ cần bắn ra, một tia lửa lóe lên thì sẽ có một người ngã xuống.
Vòng phòng thủ bị xé nát trong nháy mắt, trong lúc nhất thời tất cả mọi người như chim sợ cành cong. Khôi giáp không thể chống đỡ, cái thuẫn cũng không có tác dụng, cái thuẫn tròn bọc thiết trong tay Levin bị đánh nát một nửa, những cái lỗ nhỏ trên đó nói cho hắn biết uy lực của vũ khí của đối phương kinh khủng cỡ nào. Có thể so với nó thì chỉ sợ chỉ có nỗ nặng hai tay. Nếu không phải hắn vô thức cúi đầu tránh né thì phỏng chừng bây giờ hắn cũng đã biến thành một bộ thi thể.
Nhưng trọng nỗ không thể liên tục bắn ra!
Năng lực lúc ẩn lúc hiện của phù thủy áo trắng, phối hợp với vũ khí kinh khủng không cần nạp đạn khiến cho Levin nhận ra mình không hề có chút phần thắng nào. Mà khi ý nghĩ này chiếm lấy thượng phong thì lửa giận như gặp phải gió lạnh, nhanh chóng dập tắt.
“Dùng thuốc, thừa dịp lúc nàng hiện thân giết chết nàng!”
Ngoài miệng hô như vậy, nhưng bản thân Levin thì lại lui về phía sau, khi nàng tập trung sự chú ý lên đám dân binh đó thì hắn quay đầu chạy nhanh về hướng ngoài bìa rừng.
Ở chung với đại bộ đội thì vẫn an toàn hơn, nàng tuyệt không dám tập kích mình trong đám người!
Khu rừng này sinh trưởng vô cùng quỷ dị, cỏ dại rậm rạp mọc gần quá gối, phía dưới còn có vô số dây leo, không để ý thì sẽ bị trượt chân. Một đường lảo đảo lao ra khỏi cánh rừng, Levin nhìn xa xa phía trước, muốn tụ hợp với đại bộ đội nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho hắn hết cả hồn.
Hiệu lực của thuốc còn chưa hết, đám dân binh đang thoái lui về phía sau... Không đúng, phải nói là đang tại chạy thục mạng. Chạy trốn chậm hoặc còn chưa kịp phản ứng thì bị những người khác đẩy ngã, sau đó bị kẻ đi phía sau vô tình giẫm đạp. Khi công kích thì như tuấn mã, giờ chạy trốn cũng giống như thế, sóng người mãnh liệt khiến cho bụi dâng lên mù mịt, hắn hoàn toàn không dám đi lên cản đường.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Levin không dám tin, đứng sững sờ tại chỗ, vậy mà lại khiến cho một ngàn năm trăm người toàn diện tan tác trong thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa còn dưới tình huống bọn họ dùng thuốc! Chẳng lẽ thuộc hạ của vương tử đều là quái vật sao?
Đúng lúc này, tiếng chân giẫm lên cỏ dại vang lên sau lưng, hắn khẽ cắn môi, mạnh mẽ rút kiếm đâm ra sau lưng, sống chết trước mắt, khoái kiếm còn nhanh hơn dĩ vãng mấy phần, giống như một đạo thiểm điện, nghênh đón hắn lại là ánh lửa chói mắt. Thân kiếm bị vật gì đó đánh cho nát bấy, tia lửa văng khắp nơi, sau đó tay phải cầm kiếm đau đớn, trong nháy mắt, cảm xúc nơi đầu ngón tay biến mất.
Khi hắn đưa mắt nhìn xuống cánh tay mình thì Levin mới phát hiện nửa cánh tay của mình đã không cánh mà bay, cơ nhục và xương cốt đỏ trắng lộ ra ngoài, như là củ nưa. Nữ tử áo trắng mặt không cảm xúc đi về phía hắn, mà hắn thì kìm lòng không được rút lui hai bước, sau đó bị trượt chân ngã xuống.
Nữ phù thủy một đạp đạp nát đầu vai của hắn, vũ khí lạnh như băng chỉa thẳng vào trán của hắn, từ góc độ này, Levin nhìn thấy được gương mặt giấu bên dưới mũ trùm đầu của nàng.
Thật... xinh đẹp.
Trước khi tiếng súng vang lên, đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn.