Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 201

Chương 201
Chương 201

Roland sợ tác dụng của thuốc cho nên cũng không có lệnh cho đệ nhất quân truy kích, mà phái Tia Chớp và Macy theo dõi tình huống của đối phương.

Thương binh ở phòng tuyến lập tức được cứu trị, trong toàn quá trình chiến đấu này, chỉ có năm người bị thương, hơn nữa đều là bị quăng mâu trúng, trong đó có bốn người đến từ đội pháo binh. Điều khiến hắn vui mừng là khi quân địch áp sát đến gần một trăm chừng năm mươi mét thì đợt quăng mâu đó không thể làm cho đám pháo binh lập tức giải tán mà là cúi người, mượn khung pháo để tránh né đoản mâu, sau đó quay lại tác chiến trong thời gian ngắn.

Nanawa vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng chờ lên ở sau phòng tuyến, đặc biệt là khi địch nhân quay đầu chạy trốn, nàng không quan tâm tiếng lửa đạn ù ù, dẫn tử tước Deco chạy tới trận địa pháo binh, cứu những người bị đoản mâu đâm trúng. Rất khó tưởng tượng được, nửa năm trước nàng vẫn là một cô gái nhỏ vừa nhìn thấy máu thì sẽ đầu váng mắt hoa.

Cuối cùng năm người đều còn sống. Trong một đợt hoan hô vang dội, rất nhiều binh lính dùng nghi thức chào theo kiểu quân đội chào nàng, mắt nhìn nàng rời khỏi chiến trường.

Thực ra thì trận chiến đấu này còn nhẹ nhõm hơn khi đối phó với liên quan của công tước, không có thuốc, dân binh đã nghiện thuốc biểu hiện rất là kém, thậm chí có một số người chạy ra được hai ba ki-lô-mét thì nằm bẹp dưới đất, không muốn động đậy.

Bộ đội truy kích nhanh chóng gom bọn họ lại, áp giải đến cứ điểm Epic. Trong lúc này, đệ nhất quân còn bắt được hai gã kỵ sĩ, mặc dù bọn họ không có dùng thuốc nhưng cũng đã không còn ý nghĩ phản kháng, nhìn truy binh không ngừng tới gần, bọn họ dứt khoát chọn đầu hàng, cũng xin viết thư cho gia tộc mong sẽ được chuộc về.

Khi đến được cứ điểm Epic thì đã là bốn ngày sau.

Căn cứ tình báo có được khi thẩm vấn kỵ sĩ đầu hàng, Nightingale dễ dàng đánh tan binh sĩ ở lại thủ cứ điểm. Đội trưởng bị bắn chết tại chỗ, hơn một trăm dân binh bối rối chạy trốn, sau đó rơi vào vòng phục kích của đệ nhất quân thiết lập ở cửa lớn.

Thủ hạ của Roland tìm được Pelor đang bị nhốt trong địa lao của cứ điểm, hắn nhìn có chút tiều tụy, đại khái là do lo sợ quá mức, nhưng mà xét thấy thân phận quý tộc của bá tước Lonicera, hắn cũng không có bị đối xử tệ bạc.

Giờ cách gần ba tháng, vương tử lại gặp được người đại diện này một lần nữa.

“Điện hạ, có thể gặp được ngài thì quá tốt rồi.” Rốt cuộc tâm trạng lo sợ bất an của Pelor cũng trầm tĩnh lại, hắn kể lại tỉ mỉ tất cả những gì mà mình đã trả qua trong mấy ngày này: “Không biết vài vị sứ giả Deflick đó...”

“Đều chết hết.” Roland dựa vào ghế dựa, thản nhiên nói: “Hơn nữa một ngàn năm trăm người mà bọn họ mang đến, có hơn phân nửa đã chết ở biên cảnh của trấn nhỏ, số còn lại thì bây giờ đang bị nhốt trong nhà giam của cứ điểm.”

Khi nghe tin toàn bộ sứ giả đều bị tiêu diệt, Pelor có chút bất ngờ: “Điện hạ, ngài làm như vậy, chỉ sợ tân vương... không, anh trai ngài sẽ xem ngài như cái đinh trong mắt.”

“Cho nên ta nên bó tay chịu trói, ngoan ngoãn về vương đô, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm sao?” Roland đưa mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Đối phương không tự chủ được cúi đầu: “Không, điện hạ...”

“Bắt đầu từ khi hắn phái binh bước lên tây cảnh thì hắn đã trở thành địch nhân của ta.” Vương tử bình tĩnh nói: “Deflick. Wimbledon vì cướp lấy quyền lực, cho nên hắn sẽ càng ngày càng gấp gáp, nhu cầu cấp bách của hắn là thổ địa và tước vị để phân cho những quý tộc ủng hộ hắn. Nếu như chỉ vì hưởng lạc thì ngươi cần gì phải giúp ta quản lý cứ điểm này? Hẳn là ngươi cũng biết, chỉ khi ta trở thành quốc vương của Greyfort thì địa vị của người ở tây cảnh mới vững như núi.” Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Vì phòng ngừa tình huống như vậy xảy ra lần nữa, ta cần tổ chức một nhanh quân đội để phòng vệ cứ điểm.”

“Quân đội?” Pelor giật mình.

“Không sai, không phải kỵ sĩ mà là do bình dân tạo thành, là quân đội chuyên phụ trách tác chiến.” Roland chậm rãi nói tính toán của mình ra: “Ngươi lấy một nhanh ba trăm người từ cứ điểm ra, để cho bộ hạ của ta huấn luyện cho bọn họ biết tác chiến như thế nào. Yêu cầu dành cho ba trăm người này là: phải là bình dân, không phạm tội, không phải tín đồ của giáo hội, mười sáu đến ba mươi tuổi, thân thể không tàn tật. Trong lúc huấn luyện, bọn họ sẽ ở Biên Thùy Trấn, ta sẽ cung cấp vũ khí. Sau này kỵ sĩ và đội tuần tra của ngươi chỉ phụ trách trị an trong thành, chi tiết cụ thể được ghi trên này.” Hắn đưa cho đối phương một tấm da dê: “Ngươi có thể tuyên bố thông báo theo như nội dung trên đó, tiến hành chiêu mộ và sàng chọn.”

Muốn khống chế quyền phòng thủ thành trong tay mình thì hiển nhiên là phải có một nhanh quân đội thuộc về mình, đó cũng là cách làm thích hợp nhất. nhưng quân số đệ nhất quân quá ít, còn không đủ để phòng thủ Biên Thùy Trấn chứ đừng nói chi là chia ra đóng quân ở cứ điểm Epic. Cho nên để cho đối phương cung cấp nhân thủ, mình sẽ tiến hành huấn luyện là lựa chọn tốt nhất.

Nightingale phát hiện năng lực nói dối có thể bảo đảm được tính thuần khiết của đội ngũ, còn phương pháp huấn luyện quân đội kiểu mới và giáo dục tư tưởng có thể làm cho nhóm người này nhanh chóng hình thành sức chiến đấu, phân phối vũ khí thì sẽ loại bỏ súng kíp đã được trang bị trước đó, dù cho bị địch nhân lấy được cũng không có vấn đề gì lớn. Trừ cái đó ra thì nhánh quân đội này còn có thể kiêm luôn nhiệm vụ truyền tin tức và tình báo, chỉ cần có người cố gắng tấn công cứ điểm thì Roland có thể nhận được tin ngay lập tức.

“Ta biết rồi.” Pelor gật đầu nói.

“Ngươi sàng chọn nhân viên xong, ta sẽ tiến hành duyệt lại, không cần phải cố gắng xếp tai mắt vào trong đội ngũ, làm mấy chuyện này không có ý nghĩa gì cả.” Roland cảnh cáo: “Trước đó, những thám tử ngươi phái tới giờ cũng cũng đã vào mỏ. Nếu như còn có chuyện tương tự như vậy xảy ra...”

“Không, điện hạ.” Đối phương lau mồ hôi trên trán, nói: “Ta cam đoan sẽ không.”

“Tiếp theo là giáo hội.” Vương tử thoả mãn dựa vào ghế dựa, nói: “Có lẽ ngươi còn chưa biết được, cứ điểm đại giáo đường bị bộ hạ của Deflick phóng hỏa đốt trụi, Đại Tư Tế Taylor cũng bị bọn họ giết chết, bây giờ chỗ đó chỉ còn lại một đống đổ nát.”

“Bọn họ còn dám thiêu hủy cả giáo đường?” Pelor bị tin tức này làm cho sợ ngây người: “Chuyện này... ta phải báo cáo cho Hermes mới được.”

Luật pháp của giáo hội quy định, quốc vương và lĩnh chủ có nghĩa vụ bảo vệ giáo hội ở địa phương không bị xâm hại, nếu không có sức ngăn cản thì phải lập tức báo cáo lại cho Thánh Thành. Đối với đại sứ tiền nhiệm tinh thông luật pháp thì phản ứng này cũng coi như bình thường, hơn nữa chuyện này hoàn toàn không thể nào giấu diếm được, chỉ sợ trong cùng ngày xảy ra chuyện tín đồ thành kính trong cứ điểm đã viết mật tín mật báo lại cho Thánh Thành rồi.

“Đúng là nên báo cáo, nhưng nội dung thư cần phải điều chỉnh lại một chút.” Roland khóe miệng nhếch lên: “Ngươi chỉ cần nói rõ trong thư, kẻ tập kích là bộ đội của Deflick. Wimbledon, bọn họ đang cướp bóc, sau khi đốt cháy giáo đường không lâu thì rời khỏi cứ điểm Epic, không biết là đã đi đâu. Mặt khác, ngươi gửi thứu này kèm theo thứ.” Hắn lấy một viên thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Pelor: “Nói là nhặt được thứ này ở gần giáo đường, bọn họ sẽ tự hiểu được.”

“Đây là... cái gì?”

“Bí dược của giáo hội, cũng là mục tiêu của Deflick. Nó có thể làm cho người bình thường bạo phát toàn bộ sức mạnh trong thời gian ngắn, nhưng sau khi hiệu lực của thuốc hết thì người dùng nó sẽ chậm rãi suy kiệt mà chết.” Roland giải thích đơn giản: “Deflick muốn dựa vào loại thuốc này để cường hóa quân đội, vững chắc vương vị tràn đầy nguy cơ của hắn. Giáo hội nhìn thấy viên thuốc này thì sẽ tự hiểu được ý đồ của hắn.”

Còn bọn họ có cách đối phó hay không thì đó là chuyện khác.

“Tuân lệnh, điện hạ.” Pelor cất viên thuốc vào trong ngực, đáp.

Bình Luận (0)
Comment