Roland nhấp một hớp trà, nói tiếp: “Mặt khác, ta định sẽ triển khai giáo dục cấp cơ sở ở cứ điểm Epic, đây cũng là hạng mục kiểm tra xem ngươi có thể tiếp tục làm người quản lý cứ điểm Epic nữa hay không.”
Nghe hai chữ kiểm tra, lỗ tai Pelor lập tức dựng lên: “Giáo dục cấp cơ sở?”
“Không sai!” Hắn gật đầu cười. Bây giờ giáo đường bị phá hủy, Đại Tư Tế bị giết, thế lực của giáo hội ở đây cũng đã suy yếu hơn phân nửa, đúng là thời cơ tốt để tranh đoạt tư tưởng. Hắn không trông cậy vào mình có thể cải tạo tất cả tín đồ thành công dân tiềm ẩn hợp cách, chỉ cần có thể xóa bỏ một phần ảnh hưởng của giáo hội là được. Nếu Thánh Thành muốn nhúng chàm cứ điểm Epic lần nữa thì Roland sẽ có nhiều cách để từ chối bọn họ ở ngoài, xây dựng giáo đường mới, nghĩ cùng đừng nghĩ.
“Giáo dục cấp cơ sở phổ biến cho tất cả cư dân dưới bốn mươi tuổi trong cứu điểm, không phân biệt nam nữ, nội dung bào gồm đọc viết chữ, tính toán đơn giản, phổ cập tri thức tự nhiên và giáo dục tư tưởng.” Roland khoát khoát tay, cắt ngang lời đối phương định hỏi: “Yên tâm, phí tổn cho chuyện này sẽ được khấu trừ trong thuế kim mà Biên Thùy Trấn nộp lên. Bắt đầu từ tháng này, ngươi chỉ cần nộp lên trên hai thành thuế kim là được, một thành còn lại sẽ dùng để phục vụ cho giáo dục chuyên nghiệp, ngươi có thể chiêu mộ vài tên học giả từ vương đô hoặc là mướn kỵ sĩ bản địa với quý tộc hết thời hỗ trợ, nhưng mà những người này không xài được bao nhiêu tiền. Một thành thuế kim thì ít nhất cũng có gần ngàn miếng kim long, cho nên chuyện ngươi phải làm không chỉ có như vậy.”
Pelor nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Điện hạ, ý của ngài là muốn dùng số tiền đó khích lệ cư dân chấp nhận giáo dục?”
Đúng là phản ứng của tên này rất nhạy bén, Roland cười nói: “Không sai, ngoại trừ mấy đứa nhỏ thì đa số mọi người ban ngày đều phải mưu sinh, cho nên giáo dục bọn họ thì phải triển khai vào buổi tối. Nhưng mà bọn họ bận rộn cả ngày, vất vả lắm mới đến lúc nghỉ ngơi, sẽ không ai muốn nghe người khác lải nhải, huống muốn học biết chữ thì còn phải động não.”
“Bởi vậy ngươi có thể dùng một ít thủ đoạn để dụ dỗ bọn họ học tập, ví dụ như là cung cấp bữa tối có thịt, ví dụ như là tiến độ học tập nhanh thì có thể được ban thưởng tiền tài vân vân, đương nhiên cũng không thể thiếu phòng học sáng tỏ rộng rãi.” Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Tóm lại, ngươi phải nghĩ hết tất cả mọi cách để phổ cập chuyện này cho toàn bộ cư dân trong cứ điểm. Giống như ta nói, chuyện này cũng là kiểm tra ngươi: một năm sau, ta cần số người biết chữ trong cứ điểm vượt qua năm thành.”
“Nhưng mà điện hạ...” Pelor do dự nói: “Cho dù là học giả hay quý tộc cũng vậy, bọn họ hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy cho người ta biết chữ, chứ đừng nói chi tới phổ cập tri thức tự nhiên và giáo dục tư tưởng.” Hắn đọc mấy danh từ khó đọc ra: “Trên thực tế thì ngay cả bản thân ta cũng không hiểu nhiều lắm. Nếu đổi thành mấy người đó thì chỉ sợ là không đạt được hiệu quả mà ngài muốn.”
“Chuyện này ta cũng nghĩ tới.” Roland trấn an, nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ phái một đám quan viên của toà thị chính tới hỗ trợ ngươi chấp hành việc này, đồng thời sách vở mà giáo dục cần cũng do Biên Thùy Trấn cung cấp hết. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, có thể tiến hành giảng bài huấn luyện nhân thủ mà ngươi chiêu mộ trước, sau đó mới triển khai giáo dục cho cư dân. Đến lúc đó ngươi trao đổi với bọn họ thì sẽ hiểu, công việc cụ thể có thể đưa cho bọn họ xử lý.”
Như vậy, chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục khống chế cứ điểm thì chắc chắn phải dùng tới đám người này, vương tử nghĩ, mà thông qua quan viên của bộ giáo dục để xếp thân tín của mình vào đó, một khi cứ điểm Epic có tin tức gì thì cũng có thể truyền về Biên Thùy Trấn ngay.
Thấy Pelor không có tỏ vẻ dị nghị gì, Roland bắt đầu đưa ra mệnh lện chót: “Chuyện thứ ba, ta có kế hoạch xây một con đường nối liên giữa cứ điểm Epic và Biên Thùy Trấn, rút ngắn thời gian cho người đi đường và thương đội lui tới hai chỗ này.”
“Điện hạ, giữa hia vùng này đã có một con đường rồi?” Pelor kinh ngạc nói.
Một con đường đất do đi tới đi lui giẫm ra cũng được tính là đường? Rộng không đến hai thước, mưa một cái thì trở nên lầy lột, hơn nữa khắp nơi trên đường đều là hố, hoàn toàn không thích hợp cho xe ngựa nhanh chóng chạy. Roland lắc đầu nói: “Ta muốn xây một con đường ít nhất cũng có thể cho hai chiếc xe ngựa chạy song song, mặt đường bằng phẳng thuận thẳng, trời mưa cũng sẽ không đọng nước, giống như đường phố của Biên Thùy Trấn.”
“Ý ngài là đường đá vụn hả?” Đại diện thành chủ hơi kinh ngạc: “Muốn làm loại đường này thì giá trị không thấp, nó cần phải có thợ khai thác đá vụn, sau đó chọn ra những tảng đá có độ lớn nhỏ phù hợp với nhau thì mới có thể sử dụng được. Muốn xây một con đường đá vụn từ cứ điểm đến Biên Thùy Trấn thì tốn ít nhất cũng hơn năm nghìn miếng kim long. Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, nếu cứ điểm Epic không thêm thuế thì sợ là không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
“Cứ điểm chỉ cung cấp nhân lực là được.” Vương tử nói thẳng: “Ngươi thông báo chiêu mộ cho các lãnh địa ở tây cảnh, không riêng gì cứ điểm Epic, kể cả lãnh địa của các đại gia tộc, lương mỗi tháng sáu miếng ngân lang, hạn hoàn thành công trình là một năm, ta tin tưởng hẳn là sẽ có không ít người hưởng ứng lệnh triệu tập.”
“Nếu chỉ là tạp công thôi thì lương sáu miếng ngân lang xem như tương đối cao.” Pelor gật gật đầu: “Không biết ngài muốn mời bao nhiêu người?”
“Ít nhất hai ngàn người,” Roland hồi đáp.
Như vậy, chỉ riêng phí thuê tạp công mỗi tháng thì cũng là một con số không nhỏ rồi, lại thêm thợ đá và công nhân đá vụn, trong mắt người khác thì có thể nói là tốn rất nhiều, có rất ít lãnh chủ đồng ý bỏ tiền của mình ra để làm chuyện không có lời như thế này, điểm này chỉ nhìn biểu cảm của đối phương là có thể biết được. Chẳng qua bây giờ Biên Thùy Trấn đã có thể tiêu thụ máy chạy bằng hơi nước, hoàn toàn có thể duy trì cân đối thu vào và chi ra, Roland chưa bây giờ có ý nghĩ sẽ tồn kim lòng trong kho, có câu nói là muốn giàu thì phải sửa đường, dùng tiền dư để xây dựng những công trình trụ cột là lựa chọn tốt nhất.
Xây dựng một con đường chất lượng tốt nối liền cứ điểm và Biên Thùy Trấn có ý nghĩa trọng đại, không chỉ thuận tiện cho mậu dịch thông thương, liên lạc giữa hai chỗ mà nó còn là điều kiện tiên quyết để có thể nhanh chóng bố trí quân đội. Nếu giao thông không tiện thì cho dù nhận được tin tức cứ điểm bị công kích, chờ ba ngày sau đó mới chạy qua tới thì sợ là lúc đó cờ của địch nhân đã tung bay trên thành tường.
“Ta biết rồi.” Pelor nhận lệnh, nói.
“Tạm thời ngươi chỉ cần làm bao nhiêu đó thôi, giờ ta phải về Biên Thùy Trấn rồi, làm cho tốt. ‘Đại sứ’ tiên sinh đừng có khiến cho ta thất vọng.”
Pelor cáo lui, nhưng chợt nhớ tới cái gì, dừng bước lại, hỏi: “Điện hạ, mấy người đang bị giam trong tù đó nên xử lý như thế nào?”
Lần đầu tiên Roland không có trả lời dứt khoát, hắn trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Nuôi bọn họ đi, bọn họ sống không bao lâu đâu.”
...
Leo lên Tiểu Trấn Hào, vương tử bước lên đường về.
“Có vẻ như tâm trạng của người không được tốt lắm?” Nightingale hiện ra, nghiêng đầu hỏi: “Là vì những bình dân đó sao?”
“Bọn họ đều bị Deflick ép buộc.” Roland thở dài: “Nếu không phải bọn họ dùng thuốc, bị người ta điều khiển thì bọn họ hoàn toàn sẽ không làm nanh vuốt của đối phương, chết trên vùng đất lạ lẫm này.”
“Đây không phải là lỗi của ngươi.” Nightingale đưa tay cầm lấy tay hắn.
“Đương nhiên không phải.” Roland không chút do dự nói: “Nếu như ta không thể ngăn bọn họ lại, trấn nhỏ sẽ trở thành vật hi sinh cho quyền lực của Deflick. Đương nhiên, giáo hội chế tạo ra thuốc thì cũng là một trong những đầu sỏ gây nên chuyện này.”
“Cho nên ngươi sẽ phá hủy giáo hội, chấm dứt phân tranh, để cho người ta không cần phải vì mấy lý do vô nghĩa này mà giết chóc lẫn nhau, đúng không?” Nightingale mỉm cười hỏi: “Cho dù là người thường hay là phù thủy thì đều có thể sống thoải mái dưới sự trị vì của ngươi.”
“...” Roland nhìn đôi mắt lóe sáng của đối phương, khẽ gật đầu: “Ừ, ta bảo đảm.”