Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 203

Chương 203
Chương 203

Biển giống như đại địa xanh thẳm, chỉ khác ở chỗ nó bằng phẳng hơn thôi.

Nếu như Macy cũng ở đây thì chắc chắn sẽ líu ríu báo cáo cho mình bây giờ còn cách đảo bao xa, bây giờ, bên tai của nàng chỉ có tiếng sóng biển đập vào mạn thuyền. Tuy nghe lâu có chút chán nhưng đối với thủy thủ đoàn thì lại là may mắn, đồng nghĩa với thời tiết hôm nay tốt, phù hợp để di chuyển.

À, bây giờ lại có thêm một loại, Ashes nghĩ. Chân bước lên một tấm bảng cỏ bằng cây giá tỵ, phát ra một tiếng vang nhỏ, có người đang đi tới chỗ nàng.

“Không ngờ các ngươi lại ở lại Đảo Trầm Thụy.” Một lão già tóc bạc trắng đi đến bên cạnh nàng, hai tay khoát lên trên lan can: “Chỗ đó tuy thoạt nhìn rất lớn nhưng mà một khi thủy triều đến thì phần lớn đất liền đều bị nước biển bao phủ, cũng không thích hợp để định cư. Tại sao không ở lại Crescent Bay? Chỗ đó là đảo lớn thứ hai của Fiordland, hiện giờ vẫn còn rất nhiều đất trống chưa ai ở lại.”

Jack. One-Eyed, thuyền trương của Tiếu Mỹ Nhân Hào, người giống như tên, hắn đeo một cái bịt mắt, hoàn toàn che kín mắt trái. Hắn cũng là một trong số ít thuyền trưởng đồng ý vận chuyển vật tư cho phù thủy, tuy dân ở Fiordland không có căm thù phù thủy giống vương quốc đại lục nhưng bọn họ cũng không thích người đến từ bên ngoài.

“Không phải ai cũng muốn dính líu tới phù thủy như ngươi.” Ashes cười cười: “Đúng là Đảo Trầm Thụy sẽ bị nước biển bao phủ, nhưng cũng vì như thế cho nên rõ ràng là có diện tích lớn thứ ba trong số các đảo của Fiordland nhưng cho đến giờ nó vẫn là đảo hoang.”

“Diện tích lớn thứ ba nhưng không phải là là diện tích có thể ở được lớn thứ ba.” Thuyền trưởng Jack nhún nhún vai, nói: “Nếu như không thể để cho người ở thì cho dù có lớn thì cũng không có ý nghĩa gì, ví dụ như là quần đảo Scorch.”

“Thứ mà phù thủy am hiểu nhất chính là thay đổi tự nhiên.” Nàng nghiêm túc nói: “Huống chi, hòn đảo này sẽ trở thành nhà của chúng ta. Chỉ cần không có giáo hội áp chế thì chúng ta có thể sáng tạo ra một cái thế giới hoàn toàn khác, một cái... thế giới mới tinh.” Nàng dừng lại một lát, nói: “Đã bao lâu ngươi chưa từng đến Đảo Trầm Thụy rồi?”

Thuyền trưởng tháo mũ xuống, gãi đầu nói: “Khoảng chừng một tháng, lần trước ta đưa một đám phù thủy cộng thêm một kho gạo trân châu qua đó. Nói thật, nhìn dáng vẻ mấy cô gái nhỏ đó vui đùa ầm ĩ trên thuyền, thuyền viên của ta đều nhìn tới mê mẩn. Ngươi biết mấy tên thanh niên này phiêu bạt trên biển cũng không dễ dàng gì, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất kỳ lúc nào, may mà ta quát bảo bọn họ ngưng lại. Nếu không thì đám thuyền viên của ta xui xẻo rồi.”

Ashes tự động bỏ qua mấy câu nói sau của hắn: “Thời gian một tháng cũng đủ để xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thuyền trưởng tiên sinh. Ta dám đánh cuộc, lần này Đảo Trầm Thụy mà ngươi nhìn thấy sẽ khác một trời một vực so với trong trí nhớ của ngươi.”

“Phải không?” Jack huýt sáo một tiếng, nói: “Ta rất chờ mong... khoang, đó là cái gì?” Hắn thò người ra mép thuyền, nghiêng đầu nhìn về phía trước: “Monkey! Hình như trước cột buồm có thứ gì đó!”

Thủy thủ kêu là Monkey tay chân lưu loát leo lên trên đỉnh cột buồm, giơ kính viễn vọng nhìn: “Thủ lĩnh, thứ đó hẳn là một hòn đảo!”

“Đảo? Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thuyền trưởng móc la bàn ra nhìn một cái: “Xung quanh chúng ta ngoại trừ Đảo Trầm Thụy ra thì làm gì còn hòn đảo nào khác nữa?”

“Nhưng mà nó đúng là một hòn đảo thật, thủ lĩnh, ta dám thề!”

“Ngươi thề thì có tác dụng quái gì, để cho ta tới.” Jack tháo mũ xuống, nói.

“Không không không, thủ lĩnh, ngươi đừng có lên đây, trên này gió lớn.” Monkey lại quan sát một hồi lâu: “Tam Thần tại thượng!” Hắn không dám tin, hét lớn: “Ta biết rồi, đó là Đảo Trầm Thụy! Nó cao lên!”

...

Khi Tiếu Mỹ Nhân Hào chậm rãi tới gần bến tàu của Đảo Trầm Thụy, người trên thuyền gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Hải đảo cao ngất như một ngọn núi dựng trên mặt biển, vách núi dốc đứng thẳng tắp, từ đó lên đỉnh ít nhất cũng cách tới mấy trượng.

Đây là lần đầu tiên Ashes tới hòn đảo này, phản ứng bình tĩnh hơn so với đa số mọi người, nhưng trong mắt thuyền trưởng Jack thì lại biến thành biểu tượng của trầm ổn tự tin.

“Ngươi thắng.” Hắn cảm thán một câu: “Ta không ngờ, các ngươi lại có thể làm cho một cái hải đảo thăng lên, khó trách đám người điên của giáo hội đó lại căm thù đến tận xương tủy, năng lực của các ngươi sắp sánh ngang với thần linh rồi.”

“Chú Jack, không phải là làm cho hải đảo thăng lên giống như ngươi nói.” Cô gái nhỏ đứng đón ở bến tàu cười nói: “Chúng ta chỉ làm một ‘tường thành’ bao quanh Đảo Trầm Thụy thôi, lát nữa ngươi theo chúng ta vào thì sẽ biết thôi.” Nói xong nàng quay qua nhìn Ashes, cúi đầu hành lễ: “Rốt cuộc ngài cũng trở về rồi, Tilly đại nhân thường xuyên nhắc tới ngài.”

Ashes sờ đầu của nàng: “Không cần đa lễ, Marye. Lát nữa còn phải phiền ngươi vận chuyển mấy thứ đồ.”

“Được, cứ để cho ta lo cho.” Cô gái nhỏ vỗ ngực nói.

Khi thủy thủ ném lương thực trên thuyền lên bến tàu, Marye triệu hồi tay sai ma lực của nàng ra, đó là một cái hình cầu màu lam, có thêm hai cánh tay có thể tùy ý biến hóa. Nó đưa một tay cầm lấy hơn mười túi lương thực ôm vào lòng, sau đó cánh tay hóa thành hình võng, ôm chắc cái túi, lơ lửng giữa không trung.

“Chúng ta đi thôi.” Nàng đắc ý nói.

“A, đúng là một năng lực thuận tiện.” Thuyền trưởng vỗ tay, nói: “Thấy không đám nhóc, cả đám các ngươi còn không sánh được một cô gái nhỏ.”

Bến tàu được xây dựng ở giữa đảo, đoàn người từ cầu thang xoắn ốc đi lên trên đỉnh đảo, trong nháy mắt Ashes đã hiểu được cái gì gọi là ‘xây tường thành quanh đảo’.

Không phải đảo lên cao mà là các nàng khiến cho hình dáng của đảo cao lên, Đảo Trầm Thụy biến thành một cái lòng chảo, bị một cái biên giới dày đặc bao vây. Mà cái biên giới này chính là tường thành mà Marye nói, trên tường thành có rất nhiều cái thang để đi xuống dưới, mà cuối cùng mới là bản thể của Đảo Trầm Thụy.

“Chuyện này... đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Thuyền trưởng Jack chậc lưỡi nói: “Các ngươi biến hải đảo thành một tòa thành trì. Tưởng tượng một chút, nếu như thủy triều dầng lên thì nơi này sẽ như thế nào? Trời ạ, các ngươi sẽ sống dưới mặt biển!”

“Đúng là như vậy.” Marye che miệng cười nói: “Cho nên chúng ta có hai cái bến tàu, một cái xây dựng ở dưới đáy biển, một cái xây dựng ở trên mặt biển. Đương nhiên, nói thành một cái xây dựng ở trên mặt biển, một cái xây dựng ở giữa không trung cũng đúng.”

Đi vào trong đảo, trong này đã được xây dựng đủ loại phòng ở, không giống như nhwunxg phòng gỗ hoặc phòng đá bình thường, những kiến trúc này giống như từ trong lòng đất mọc ra vậy, móng hoàn toàn liền với mặt đất. Không nghi ngờ gì, chúng nó và tường thành đều như nhau, đều là kiệt tác.

“Ashes tỷ, cái phòng cuối cùng ở phía bắc đó là cung điện của Tilly đại nhân, ta dẫn thuyền trưởng đi giao hàng, ngài không cần đi theo ta, đi gặp đại nhân trước đi.” Cô gái nhỏ khua tay, nói.

Ashes gật gật đầu, tạm biệt hai người, sau đó bước nhanh về phía bắc. Trên đường đi, nàng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, các nàng đều cúi đầu chào nàng trước, hoặc cười vẫy tay với nàng. Nhà của phù thủy, cụm từ này càng ngày càng sáng lên trong lòng Ashes, khiến cho toàn thân nàng tràn đầy sức lực.

Mà người dựng lên ngôi nhà này là Tilly. Wimbledon, vua của phù thủy.

Không giống như cung điện của vương thất, căn phòng rộng rãi này không có ai thủ vệ, cũng không có khóa cửa lớn lại, Ashes đi thẳng qua đình trước, đi vào sảnh lớn, thấy được một bóng lưng quen thuộc đang đứng trước mặt nàng.

Nàng rón ra rón rén đi tới sau lưng đối phương, đưa tay lên bịt mắt cô gái tóc xám này lại.

“Từ khi ngươi vừa bước chân vào cửa thì ta đã phát hiện ra ngươi.” Đối phương cười nói: “Đừng có quên ta tìm được ngươi trong đám người như thế nào.”

Siêu Phàm Giả có năng lực cảm ứng ma lực, mà giữa các Siêu Phàm Giả thì khả năng cảm ứng này càng mãnh liệt hơn, loại liên hệ bắt nguồn từ ma lực này giống như là một cái ràng buộc vô hình, vẫn luôn liên kết nàng và Tilly lại với nhau.

“Ta đã trở về.” Ashes khẽ nói.

“Ừ!” Tilly cởi mở đáp lại, nói: “Hoan nghênh về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment