Hai người ôn chuyện trong chốc lát, Ashes chú ý tới trước người của nàng có một đống nhỏ nhìn giống như là bảo thạch, hiếu kỳ hỏi: “Mấy thứ này là cái gì?”
“Đến đây!” Tilly vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Ta cho ngươi xem mấy thứ thú vị này.”
Ashes ngồi xếp bằng xuống bên cạnh nàng, thấy nàng đeo một cái bao tay bằng tơ trắng lên, trên mu bàn tay có khảm một viên ru-bi trong suốt.
“Đây là... ma thạch truy tung?”
Tilly không có trả lời mà là cười hướng mu bàn tay xuống chỗ đất trống, trong lúc đó, một đạo thiểm điện từ đầu ngón tay nàng nhảy ra, phóng xuống đất, phát ra tiếng răng rắc, sau đó một luồng khói xanh từ mặt đất bốc lên, vị trí bị đánh trúng để lại một vết cháy đen lớn chừng bàn tay.
Ashes nhất thời không dám tin vào hai mắt của mình, nói: “Ngươi... có được năng lực mới?”
Tilly. Wimbledon là Siêu Phàm Giả, ma lực tác dụng ở trên người, biểu hiện ra là trí lực trác tuyệt, không thể phóng ra ngoài giống như phù thủy bình thường. Mà điện quang vừa rồi có ý nghĩa là nàng có được một loại năng lực hoàn toàn mới, mà phù thủy không thể đồng thời có được hai loại năng lực, đây là kiến thức cơ bản mà đám tỷ muội bọn họ đều biết.
Tilly cởi bao tay ra, đưa cho Ashes: “Không phải ta có được năng lực mới, mà là viên bảo thạch này.” Nàng nhếch khóe miệng lên, nói: “Là nó thay đổi pháp thuật vận chuyển của ma lực, để cho ma lực biểu hiện ra những hiệu quả hoàn toàn khác nhau.”
Ashes vuốt ve viên bảo thạch giữa bao tay, trong lòng vô cùng khiếp sợ, nàng biết Tilly sẽ không lừa gạt nàng, như vậy có nghĩa là phù thủy không thuộc phái chiến đấu cũng có thể có được năng lực chiến đấu, năng lực chống cự kẻ thù bên ngoài của quần thể phù thủy cũng sẽ tăng mạnh.
“Có bao nhiêu loại bảo thạch giống như này?”
“Chỉ có một.” Như cũng đoán được ý nghĩ của Ashes, Tilly nói: “Hơn nữa nó sử dụng nó cũng không có dễ dàng như vậy. Ngươi có thể thử xem, tưởng tượng ma lực thành một tồn tại thực tế nào đó, sau đó khiến cho nó tràn đầy vào trong bảo thạch, rồi lại phóng nó ra.”
Ashes trầm tư vắt óc suy nghĩ nửa ngày, kết quả không có một tia điện quang nào xuất hiện.
“Đã hiểu chưa?” Nàng cười nói: “Chúng ta là Siêu Phàm Giả, bản thân có thể cảm ứng ma lực, đối với những phù thủy khác thì lại khó khăn hơn nữa, chuyện này cần phải tưởng tượng và hiểu rõ. Thực ra thì ta tìm rất nhiều người đến thí nghiệm, đại khái trong một trăm người thì chỉ có hai ba vị có thể nhanh chóng lĩnh ngộ và phóng ra tia chớp.”
“Ngươi đang cười ta đàn à?” Ashes tháo bao tay ra.
“Gần như là thế.” Tilly nhíu mày: “Lúc ấy ta chỉ dùng… ưm.”
Ashes hôn nàng, khiến cho nàng chỉ phát ra được một tiếng ưm... Sau khi tách ra, nàng thở một hơi dài: “Được rồi, cũng không tính là quá đần.”
“Còn mấy loại bảo thạch khác thì sao?” Ashes vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, chỉ có khi ở trước mặt ngũ vương nữ thì mình mới hoàn toàn trầm tĩnh lại: “Chẳng lẽ chúng nó đều có đủ loại năng lực khác nhau?”
“Là biểu hiện ra hiệu quả khác nhau.” Tilly sửa lại, gò má vẫn còn đỏ ửng, nói: “Nó cũng không thể để cho người thường có được năng lực như phù thủy, chỉ có ma lực mới có thể kích hoạt nó.” Nàng dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Điều này làm cho ta sinh ra một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?”
“Rốt cuộc thì ma lực là cái gì.” Tilly chậm rãi tâm tình, giải thích cặn kẽ: “Trải qua một thời gian dài, phù thủy có nhiều năng lực khác nhau, biểu hiện ra tính không xác định cực cao, dưới cảm giác của Siêu Phàm Giả thì cũng không giống nhau. Nhưng mà loại bảo thạch kỳ quái này lại hoàn toàn thống nhất ma lực, bất kỳ một phù thủy nào đều có thể thông qua nó mà phóng ra năng lực giống y như nhau, cho nên có thể trước đó ta đã nghĩ sai, có lẽ ma lực là một loại lực lượng không gì không làm được, mà phù thủy chỉ có được một hình thức biểu hiện ra của nó.”
“Còn những ma thạch này?” Ashes hỏi.
“Chỉ có thể phóng thích nhưng không thể tụ tập ma lực. Trước mắt còn không rõ ràng lắm là chúng nó là nhân tạo hay là hình thành tự nhiên.” Tilly tiếc nuối nói: “Tương truyền rằng chúng nó đều được khai quật ra từ trong di tích, trước mắt thì phần lớn đã lưu lạc dân gian, ta chỉ có thể thu thập được bao nhiêu đây... nghe nói trong rừng rậm trong Quận Hải Phong của đông cảnh một cái di tích cổ đại, rất muốn tự mình đi tới đó xem thử, nói không chwunfg sẽ tìm được càng nhiều tin tức về ma lực và lịch sử bị đứt gãy.”
Nàng lại nói những lời mà mình nghe không hiểu, Ashes bất đắc dĩ nghĩ, chỉ cần có thể sống sót thì ai mà rảnh quan tâm tình huống của hơn bốn trăm năm trước là như thế nào chứ: “Tốt nhất là đừng làm, chỉ sợ bây giờ Quận Hải Phong đã trở thành một trong những chỗ nguy hiểm nhất Greyfort.”
“Vì cái gì?”
“Trước khi ta ngồi thuyền xuất phát từ cảnh Greenwater thì từng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, có nhắc tới chuyện hạm đội buồm đen của Garcia. Wimbledon đã xuất động toàn bộ, hình như chỗ muốn đến chính là Quận Hải Phong, chỗ đó chính là địa bàn của Deflick, đại khái là nàng muốn lợi dụng ưu thế linh hoạt bí mật trên biển, trực tiếp đả kích phía sau doanh địa của hắn.” Ashes khuyên: “Đợi khi lệnh giới nghiêm được cởi bỏ thì ra mới có cơ hội xuất cảng, nếu như tin tức của bọn họ chuẩn thì chỉ sợ Quận Hải Phòng giờ đã là một cái biển lửa.”
“Bọn họ còn đang chém giết lẫn nhau sao?” Sắc mặt Tilly có chút lo lắng: “Tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm cho giáo hội thừa dịp hư mà vào, nếu như không thể đoàn kết lại thì Greyfort cũng sẽ giống như Everwinter, bị giáo hội nuốt hết toàn bộ.”
Những lời này khiến cho Ashes giật mình, ngũ vương nữ nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện khác thường của nàng: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Nàng mở trừng hai mắt: “Dáng vẻ mới rồi của ngươi có chút giống Roland. Wimbledon, hắn cũng nói với ta như vậy.”
“Ác? Ngươi còn gặp được hắn?” Tilly nổi hứng thú: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói với ta là hành trình tây cảnh lần này có thu hoạch gì, mau nói cho ta nghe!”
“Ta nghe được tin tức Hội Cộng Trợ đi tới Biên Thùy Trấn, chuyện này hẳn là U Ảnh đã nói cho ngươi biết.” Ashes kéo đối phương vào trong ngực: “Kết quả tới đó mới phát hiện, cái gọi là tìm được Thánh Sơn chỉ là âm mư của Roland, hắn tiếp quản Hội Cộng Trợ, cũng đang âm thầm chiêu mộ phù thủy...” Nàng kể lại những gì mình đã thấy đã nghe: “Cuối cùng hắn nói với ta, chúng ta phải đoàn kết lại mới có thể ngăn cản được sự tấn công của giáo hội, nếu như không ở lại Fiordland được nữa thì hắn rất hoan nghênh chúng ta đi tới Biên Thùy Trấn.”
“A...” Tilly trầm tư một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Người này không phải Roland. Wimbledon, hắn bị người khác thay thế.”
“A?”
“Ngươi nói bên cạnh hắn tụ tập một lượng lớn phù thủy đúng không? Ta đoán là có phù thủy đã khống chế hắn, hoặc là đã biến thành hình dạng của hắn.” Tilly nói: “Ta lớn lên bên cạnh Roland từ nhỏ, cho nên ta biết rất rõ, so với hai anh, và tam vương tỷ thì thứ mà hắn kém nhất là giấu diếm, lời nói dối cũng có trăm ngàn chỗ hở, hoàn toàn không thể ngụy trang thành một người khác. Còn loại vũ khí có thể đối kháng với quân thần phạt mà người nói cũng chứng minh cho chuyện này... một người có thể che dấu tính cách nhưng không thể giả tạo học thức, đạo sư trong cung đình hoàn toàn không có dạy những thứ đó, sao hắn lại biết được?” Tilly nói thẳng: “Trên đời này không có ai vừa mới sinh ra mà đã biết hết được, cho nên chắc chắn hắn không phải là người anh trai vừa vụng về vừa khiến cho người ta chán ghét của ta.”
“Là... như vậy sao?” Ashes cau mày nói.
“Tuy nói như thế nhưng ta vẫn phải liên lạc với bọn họ.” Tilly thở dài, nói: “Suy cho cùng thì Roland. Wimbledon vẫn là anh trai ta, tuy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng bản tính cũng không phải là bất trị, so với mấy người khác thì hắn là người vô hại nhất. Hy vọng những nữ phù thủy của Hội Cộng Trợ còn chưa có chôn hắn.”
“Ta cảm thấy các nàng sẽ không làm như vậy.” Ashes không khỏi nghĩ đến Wendy: “Hơn nữa ta để cho Macy ở lại bên đó, đến cuối tháng thì nàng sẽ đưa cho chúng ta nhiều tin tức về trấn nhỏ hơn.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy, dù sao bây giờ trọng điểm của chúng ta không phải ở đó.” Ngũ vương nữ từ trong ngực nàng bò dậy, đi tới trước sân nhà, giang hai tay ra: “Ngươi đã trở lại, có thể bắt đầu áp dụng kế hoạch quét sạch. Ta muốn cho trên Fiordland không còn dấu vết tồn tại của giáo hội, cuối cùng các đảo của Fiordland đều sẽ biến thành nơi an cư của phù thủy.”
Ánh nắng chiếu vào sau lưng Tilly, giống như là thêm một viền vàng cho dáng người của nàng. Tóc dài màu xám phủ hai bên gò mà, nhìn như là từng sợi tơ vàng, nét mặt của nàng tràn ngập tự tin, giống như bất kỳ khó khăn nào cũng không thể đánh bại nàng.
“Nguyện cống hiến cho ngài, nữ vương đại nhân của ta.” Ashes mỉm cười nói.