Sau khi đánh lui bộ đội của Deflick, trấn nhỏ lại khôi phục bình tĩnh.
Roland chọn ra ba người từ bộ giáo dục của toà thị chính, lại thêm hai tên giáo sư tạo thành một đội, cầm sách vở mà Soria sao chép đi cứ điểm Epic. Không cần biết có thể lấy được bao nhiêu hiệu quả, cuối cùng hắn cũng bước ra bước đầu tiên trong đồng hóa cứ điểm.
Tuy Pelor không giỏi chỉ huy chiến đấu nhưng biểu hiện về mặt hành chính lại rất ưu dị, trong một tuần ngắn ngủi, hai ngàn tạp công được tuyển dụng để sửa đường được kỵ sĩ hộ tống lục tục đi đến trấn nhỏ. Nếu không phải nhóm mười lò gạch thứ hai bắt đầu sản xuất thì Roland còn không dám quyết định thành lập một con đường vững chắc giữa hai vùng, bây giờ, rốt cục hắn đã có cơ hội tiêu xài một lần.
Con đường này được Roland đặt tên là Vương Quốc Đại Đạo, do bộ trưởng kiến thiết Kal toàn quyền phụ trách, cấu tạo của nó hoàn toàn giống như đường phố của trấn nhỏ, đều dùng xi măng và đá vụn cấu thành, trong thời đại không có xe trọng tải lớn như thế nào thì nó đủ để hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển. Hơn nữa tính năng thoát nước cũng tốt, sau này còn có thể xem tình huống mà tăng thêm nhựa hoặc là bê tông.
Tài liệu kiến thiết, bốn cái máy chạy bằng hơi nước kéo lấy máy nghiền thay thế cho nhân lực tiến hành nghiền nát vật liệu đá, mỗi ngày đều có thể sinh sản ra vài chục tấn vật liệu đá vụn. Năng lực vận chuyển yếu kém hạn chế sản lượng không thể tăng cao thêm nữa, nhiều đá vụn như vậy, cần hơn trăm người dùng xe ngựa vận chuyển cả một ngày mới có thể vận chuyển tới công trường được, nếu có bá chủ đường cái xe ben chở đất của đời sau thì chỉ cần một xe là có thể vận chuyển xong.
Khu lò gạch ngoại trừ bốn cái lò nung còn làm gạch thì những cái lò còn lại đều đã dùng để sản xuất xi măng, trải qua nhiều lần thí nghiệm thành phần và mỏ cung cấp bột thiết, bây giờ chất lượng xi măng mà trấn nhỏ sản xuất thì dù là chất lượng hay là tính ổn định đều vượt xa đợt đầu.
Nhưng mà dùng đại đội nhân mã vận chuyển đá vụn và xi măng cũng gây ra không ít ảnh hưởng tiêu cực tới trấn nhỏ, nghiêm trọng nhất chính là vấn đề bụi. Mỗi buổi chiều, chỉ cần có chút gió nổi lên thì có thể nhìn thấy bụi bay mù mịt, đường phố cũng trở thành màu vàng nhạt. Mặc dù đa số dân trấn cũng không chú ý tới tình huống như vậy nhưng đối với Roland thì không có chuyện gì tệ hại hơn là phải đóng cửa sổ trong mùa hè nóng bức.
Vì vậy, xe ngựa chở xi măng và đá vụn được nhanh chóng trang bị tấm che, giảm tỉ lệ rơi vãi trong quá trình vận chuyển. Đồng thời với năng lực xúc tiến của Diệp Tử, trong vòng vài ngày ngắn ngủi thì trấn nhỏ đã bị bóng cây bao trùm, từng cây ngô đồng cành lá rậm rạp được trồng đối xứng hai bên đường phố, đưa mắt nhìn lại thì một màu xanh mướt. Lại thêm Roland hiệu triệu toàn thể lĩnh dân chủ động tưới nước giảm bụi thì vấn đề này cũng được nhanh chóng cải thiện.
Nếu tính theo đường thẳng thì khoảng cách giữa hai nơi không tới bảy mươi ki-lô-mét, nhưng mà sửa đường thì phải tránh khỏi chân núi của dãy núi tuyệt cảnh, như vậy thì tổng chiều dài của con đường này trên dưới chừng một trăm ki-lô-mét, thời gian thi công dự tính là một năm. Một con đường có chất lượng tốt thì ít nhất phải có thể để cho các phương tiện di chuyển được, ví dụ như như xe đạp và xe hơi nước.
Theo hắn nghĩ, phát triển giáo dục cũng tốt, sửa đường cũng được, đều là cách để liên kết hai vùng lại với nhau, giống như là đời sau đang cố gắng kết nối các thành trấn lại một thể. Sau khi khai phá hai vùng xong, cứ điểm Epic và Biên Thùy Trấn sẽ xác nhập thành một cái thành thị khổng lồ. Nếu như hắn có thể làm cho vùng đồi núi phía nam cũng trở thành một phần của thành thị, lại đã thông dãy núi biên giới thì ngay cả bến cảng cũng có.
Đương nhiên, muốn khai thác nhiều thổ địa như vậy thì cần phải có nhiều cư dân hơn, hơn nữa vì đề phòng chiến tranh có thể bộc phát trong tương lai, thành thị này phải tự cấp tự túc nông nghiệp đồng thời còn cung cấp rất nhiều công nhân cho sinh sản công nghiệp hóa. Tính sơ một chút, ước chừng cần phải có chừng mười vạn người, mà thành thị lớn nhất Greyfort là vương đô cũng chỉ có chừng hai ba vạn người.
Roland đặt mục tiêu ở phương bắc và nam cảnh Greyfort, hai chỗ này đã trải qua chiến hỏa, đến khi trời đông giá rét buông xuống thì rất có thể sẽ xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn thiếu quần áo thiếu lương thực. Chỉ cần cung cấp lương thực đỡ đói và nơi ở ấm áp thì có thể hấp thu bọn họ vào Biên Thùy Trấn. Thậm chí dân chạy nạn của Everwinter và Wolfheart cũng được hắn nghĩ tới. Vì thế hắn còn viết một phong thư gửi cho thương nhân Margaret, để cho nàng giúp hắn nghe ngóng tình huống của hai quốc gia này.
...
Sau khi viết xong phương án phát triển sắp tới, vương tử gấp giấy lại để vào ngăn kéo, duỗi lưng một cái, quyết định đến phòng Anna xem nàng đã làm xong thấu kính chưa.
Sau khi hiểu được nguyên nhân Soria tiến hóa, hắn định chế tạo ra kính hiển vi có thể quan sát được kết cấu tế bào.
Nếu như có thể quan sát được thế giới vi mô kì diệu thì nói không chừng sẽ khiến cho nhiều phù thủy tiến hóa phát triển ra năng lực mới hơn, dù không có ích thì cũng có thể khơi dậy hứng thú học tập của các nàng.
Đối với chế tác kính hiển vi thì hai cái thấu kính lồi dùng để phóng đại mục tiêu cũng không quá khó, khó ở chỗ phải mài thủ công từng cái thấu kính, mỗi cái đều có tiêu cự không giống nhau, bởi vậy muốn làm cho thị kính có thể đối xứng với vạt kính thì cần phải tỉ mỉ, phải liên tục điều chỉnh khoảng cách giữa hai cái thấu kính.
Hắn giản giải về nguyên lý hiển thị của thấu kính lồi một lần, sau đó giao cho Anna mấy miếng thủy tinh chất lượng tốt, để cho nàng thử cắt thấu kính, đo đạc ra tiêu cự của chúng nó. Bây giờ đã qua ba ngày, Roland rất hiếu kỳ không biết bây giờ Anna đã làm được tới đâu.
Đi đến cửa phòng Anna, Nigtingale cười cười với hắn, đứng dựa lưng vào tường, có vẻ như là đang muốn nói cho hắn biết là nàng sẽ không đi theo vào, từ khi nàng giảm bớt thời gian ẩn thân thì Roland cũng không cần phải suy đoán hành tung của nàng, khi hắn ở chung với Anna thì Nightingale sẽ đứng ở một chỗ khá xa.
Đẩy cửa ra, Anna đang ngồi ở trước bàn, điều khiển một ống sắt trước mặt.
“Sao rồi?” Hắn đi tới, hỏi.
Vừa dứt lời thì Roland ngẩn ra, chỉ thấy trên bàn có mấy thứ giống như là dụng cụ của kính hiển vi, rất giống như sơ đồ mà mình vẽ ra.
“Đây là mấy sản phẩm ta thử chế tạo theo bản vẽ mà ngươi đưa cho ta, đúng là có thể nhìn thấy được rất nhiều chi tiết mà bình thường không thể thấy được.” Nàng ngẩng đầu lên, mái tóc phủ trán hơi nghiên qua một bên: “Ta dùng nó quan sát mặt giấy, lá cây và giọt nước, phát hiện dáng vẻ của chúng nó rất khác với bình thường.” Sau khi trải qua hành trình với khí cầu nhiệt thì khi hai người ở riêng với nhau, Anna đã không dùng kính ngữ nữa, chuyện này cũng khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái.
“Sao ngươi làm được như vậy?” Roland kinh ngạc nói: “Sơ đồ đó chỉ là hình dáng đại khái thôi.”
“Có hình dạng thì đã đủ.” Anna cười nói: “Ngươi xem, chỉ cần cố định thị kính và vật kính trong khoảng cách cố định thì có thể tạo nên tác dụng phóng đại, lại dùng ống sắt cố định chúng nó thì chủ thể của kính hiển vi đã được tạo thành. Khi ta kiểm tra tính phóng đại của thấu kính thì phát hiện, vật kính phải giữ một khoảng cách nhất định với mục tiêu thì mới có thể nhìn thấy hình ảnh rõ ràng, tay run thì sẽ trở nên mơ hồ không rõ. Từ sơ đồ của ngươi thì có thể nhìn ra được, cần một cái giá để cố định ống kính, cái bàn đặt mục tiêu có thể di chuyển được để thay đổi cự ly.” Nàng dừng một chút, sau đó nói: “Cái dưới cùng trong sơ đồ thì hơi khó hiểu, người có thể nói cho ta biết nó dùng để làm gì không?”
Roland liếc nhìn bản vẽ, phát hiện đó là một cái kính phản quang, dùng để tăng ánh sáng xuyên thấu qua mục tiêu, mà thời đại này, kính thủy ngân còn chưa được phát minh ra, quý tộc chỉ dùng gương đồng hoặc thiết kính để trang điểm, trong hoàng cung thì dáng giấy bạc sau lưng thủy tinh để tăng hiệu quả phản xạ. Dù không có cái kính này thì chỉ cần ánh sáng đầy đủ thì cũng có thể sử dụng kính hiển vi.
Hắn giải thích cặn kẽ một lần, sau đó không khỏi cảm thán sức lĩnh ngộ kinh người của Anna, chỉ căn cứ vào sơ đồ thô sơ đó mà đã chế tạo ra được sản phẩm gần như giống với thành phẩm, nếu đổi lại là mình thì tuyệt đối không thể nào làm được như vậy.
Nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra khi nàng cúi đầu kiểm tra ống kính mới, Roland nhịn không được đi lên, muốn đưa môi hôn lên nhưng lại bị nàng lấy tay che mặt lại, nhẹ nhàng đẩy ra: “Đợi lát nữa, điện hạ, ta đang bận.”
“A... Được rồi.”