Roland ngồi trước bàn làm việc, có chút hăng hái đánh giá thủ tịch kỵ sĩ đang báo cáo quân tình gần đây của đệ nhất quân.
So với dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của mấy tháng trước thì bây giờ trên gương mặt lạnh như băng của Carter đã có thêm chút cảm xúc khác, cảm giác trầm ổn giảm đi không ít, trong đó có chút chờ mong và gấp không dằn nổi.
Đại khái là có liên quan tới minh tinh của tây cảnh, hắn nghĩ thế.
Roland cũng có nghe đồn về chuyện gần đây quan hệ giữa Carter và May rất thân thiết. Dù sao là một trong tầng lớp cấp cao của đệ nhất quân, bản thân chính là đại biểu trong quân, nhất cử nhất động của hắn đều có người chú ý tới, huống chi bên người hắn lại là một người phụ nữ khiến cho mọi người chú ý như May.
Lần đầu tiên bọn họ sóng vai nhau xuất hiện ở đầu đường trấn nhỏ thì thân vệ đã tuyền tin tức này về cho mình.
Đối với chuyện này, Roland cũng không thèm để ý, Carter đại khái lớn hơn mình chừng ba tuổi, theo lý thuyết thì bây giờ hắn còn chưa thành thân thật là một chuyện rất kỳ quái, nếu có thể tìm được một nửa khác ở tây cảnh cũng không sai, chỉ cần không ảnh hưởng tới công tác là được.
Căn cứ những gì thủ tịch kỵ sĩ báo cáo thì trước mắt đệ nhất quân đã có hai trăm bộ súng trường ổ quay đã được trang bị, gần như mỗi ngày đều có thể tăng thêm mười bộ, trên thực tế thì nếu như nguyên vật liệu cũng đủ thì năng lực sản xuất của Anna còn có thể tăng thêm mấy lần, nhưng mà nàng phải đồng thời phụ trách luyện gang và máy chạy bằng hơi nước, tốc độ cũng chậm xuống.
Nhưng mà tốc độ như vậy cũng có thể chấp nhận được, dù sao đệ nhất quân chỉ có sáu trăm người, nửa tháng nửa mới có thể đổi trang bị xong hết. Mà từ giờ cho đến khi dân cư tăng lên thì quy mô của quân đội tạm thời không thể nào tăng thêm nữa.
Một điểm nữa chính là tổ chức đệ nhị quân.
Vì thuận tiện cho huấn luyện và giữ bí mật, bình dân được chuyển từ cứ điểm Epic tới, sau khi thông qua xét duyệt thì bị Roland đưa hết vào đệ nhị quân. Trước mắt đang được huấn luyện kỷ luật, thật ra thì cũng giống như huấn luyện quân sự. Buổi tối thì là giáo dục tư tưởng, tranh thủ khiến cho bọn họ sinh ra tư tưởng mình là người bảo hộ tây cảnh, thân nhân cần bọn họ bảo vệ an toàn sớm một chút.
“Trước mắt tiến độ huấn luyện binh sĩ của đệ nhị quân cũng đã ổn, dự tính sau một tuần nữa thì bọn họ có thể huấn luyện bắn. Đến lúc đó, số súng kíp bị loại ra cũng đủ để tranh bị cho bọn họ mỗi người một cây.” Carter tổng kết.
Đây cũng là ưu thế của bọn họ, huấn luyện một chiến sĩ vũ khí lạnh thì ít nhất cũng cần một năm, mà bồi dưỡng một kỵ sĩ thì phải tiêu tốn tới năm sáu năm, mà lính pháo thủ thì chỉ cần một tháng là có thể thành quân tác chiến. Mà trong trận chiến kéo dài thì lính pháo thủ càng có ưu thế hơn, dù sao thì bóp cò súng cũng tốn ít sức hơn là vung kiếm chém.
“Huấn luyện bắn đạn thật thì nhất định phải chú ý quản ký cho tốt, bắn ra bao nhiêu thì phải thu lại bấy nhiêu. Thuốc súng cũng như thế, đến giờ luyện tập thì phân phát tại chỗ, sắp xếp lão binh của đệ nhất quân làm giám sát.”
“Vâng.” Hắn gật đầu đáp.
“Rất tốt.” Roland khoát khoát tay: “Nếu xong rồi thì ngươi đi nhanh đi.”
“Ách, điện hạ...” Carter do dự một lát, nói: “Lần trước ngài nói, nước hoa trộn vào trong xà phòng là làm từ mía, chuyện đó là thật sao?”
“Đúng vậy.” Vương tử ngồi dựa vào ghế: “Có chuyện gì vậy?”
“Mía đó rất đắt sao?”
“Không... chỉ là bình thường thôi.”
“Ta nghe người ta nói, ở vương đô, một bình nước hoa lớn chừng ngón cái thì giá có thể lên tới năm miếng kim long.” Carter gãi gãi đầu: “Nếu đúng là như vậy thì dùng mía làm nước hoa chẳng phải là có thể mang tới cho trấn nhỏ một bút tài phú lớn sao?”
“Năm miếng kim long?” Roland giật mình, chuyện này hắn chưa từng nghĩ tới. Nhớ lại trước kia khi ở hoàng cung thì tứ vương tử chưa bao giờ quan tâm giá cả của một món đồ dùng hàng ngày, lại càng ít tiếp xúc với cái loại làm cho thân thể tràn ngập hương thơm mà chỉ có nữ nhân mới thích này.
Ý định ban đầu của hắn khi làm nước hoa là muốn làm xà phòng. Nếu không, phòng tắm có hệ thống cung cấp nước uống mà không có xà phòng tắm thì luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, để cho bọt xà phòng dính khắp người mới là lãng mạn nhất của phòng tắm.
Nếu như một bình nước hoa cũng có thể bán với giá vài miếng kim long thì đúng là một chuyện làm ăn không tệ. So với tấm gương phủ sơn thì mía và hoa để làm nguyên vật rẻ hơn pha lê thủy tinh nhiều.
Nghĩ như vậy, Roland cười nói: “Ý kiến này không tệ, ta sẽ suy nghĩ.”
“Điện hạ, vậy... ta có thể đem một cây mía ra khỏi thành không?” Thủ tịch kỵ sĩ ôm chờ mong hỏi.
“Không sao.” Nghe giọng điệu này thì hắn đoán được ngay đối phương muốn làm gì, dù sao tây cảnh không giống cảng Greenwater, đồ ăn ở Fiordland cũng hiếm thấy ở chỗ này, nếu dùng nó làm quà tặng cho phụ nữ thì cũng là một ý kiến không tồi: “Ngay trên vách tường sân sau, tự đi hái đi.”
“Cảm ơn điện hạ!” Carter hành lễ cáo lui.
Sau đó Roland gọi Barov tới, bây giờ gọi hắn là trợ lý đại thần đã không đúng lắm, làm nhân vật số một của toà thị chính, giờ cũng có thể coi hắn như tổng quản hành chính của Biên Thùy Trấn.
Đợi khi Barov ngồi xuống, Roland mới nói sơ một lần về chuyện nước hoa: “Ngươi cảm thấy chuyện làm ăn này như thế nào, có thể lợi nhuận được một bút kim long lớn không?”
Hắn không có trả lời ngay, mà trừng to mắt hỏi ngược lại: “Điện hạ, ngài xác định nước hoa là do loại đồ ăn ngọt ngọt đó chế thành?”
“Không phải ta cũng đưa xà phòng cho ngươi dùng sao? Sở dĩ có mùi thơm là vì ta pha nước hoa vào trong đó.” Roland giang tay, nói: “Nguyên liệu của nó đúng là những thứ không đáng giá này. Ta chỉ không rõ, rốt cuộc nước hoa ở vương đô có đắt đỏ như Carter nói hay không.”
“Không chỉ như vậy đâu, điện hạ!” Barov kích động nói: “Nước hoa là sản phẩm tuyệt mật của Hiệp Hội Luyện Kim ở vương đô, hàng năm đều có chừng ngàn bình, mà chỉ có một phần nhỏ trong đó là đến vương đô. Qua tay đến những thành thị khác của Greyfort thì có thể làm cho giá cả tăng lên hai ba thành, nếu như đưa đến Fiordland và những vương quốc khác thì giá cả gần như có thể gấp bội. Vì phòng ngừa thương nhân ăn chênh lệch giá, hiệp hội không chỉ vẫn luôn khống chế giá cả nước hoa ở những chỗ khác, ngay cả thương nhân cũng phải do bọn họ chỉ định. Nếu như ngài có thể sản xuất nước hoa, dù chỉ cung cấp cho Redwater City và Fallendragon Ridge thì cũng có thể kiếm được một bút lớn.”
“Thì ra là thế.” Không hỗ là người đảm nhiệm trợ lý cho đại thần tài vụ hai mươi năm, Roland nghĩ thầm, đối với giá cả của thương phẩm và tình hình mậu dịch thì đúng là Barov rất chuyên nghiệp. Có những tin tức này, trong lòng của hắn đã có một kế hoạch.
Có rất nhiều phương pháp chế nước hoa, đơn giản nhất chính là đập nát những cánh hóa có chứa mùi thơm đặc biệt, sau đó ngập vào trong rượu cồn, để rượu cồn hòa tan tinh dầu thơm của nó, cuối cùng loại bỏ cặn bã, pha loãng với nước là có thể sử dụng.
Rượu cồn đến từ mía nước lên men, nguyên liệu làm tinh dầu thơm có thể là hoa hồng, cũng có thể là loại thông thường như cây hương thảo và cây anh thảo. Nhưng nếu muốn sản xuất với số lượng lớn, kêu Leaves bồi dưỡng ra một đám thực vật đã được cải tạo bởi ma pháp, có thể sản xuất ra tinh dầu thơm mới là lựa chọn tốt nhất.
Ngoại trừ nước hoa ra thì sản nghiệp còn có thể đồng thời sản xuất đường trắng và rượu đế, nó cũng là một loại sản phẩm tiêu dùng được tiêu thụ với số lượng lớn, tuy lợi nhuận không sánh kịp nước hoa nhưng nếu có thể bán giá thấp cho dân trấn, khiến cho thực đơn của bọn họ trở nên phong phú hơn thì cũng là một tiến bộ lớn đối với vấn đề dân sinh.
Nguyên nhân khiến cho Roland chậm chạp không phát triển công nghiệp nhẹ nằm ở chỗ không đủ nhân lực, sản xuất vật dụng hàng ngày với quy mô nhỏ thì rất khó để kiếm được lợi nhuận kếch xù, để dân cư có hạn vui đầu vào sản xuất công nghiệp nặng mới là cách làm khiến cho cho tỉ suất chi phí thấp hơn, hiệu quả cao hơn.
Nếu sản xuất nước hoa có thể kiếm lợi, nói không chừng hắn có thể nhân cơ hội này để đền bù khâu bị thiếu thốn này.