“Xà phòng?” Nàng cầm một cục đưa lên mũi ngửi, đúng là có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng.
“Đúng vậy, rất khó để tưởng tượng được trước khi nó được chế tạo ra thì chỉ là một đống sền sệt, vì để cho nó có được hương thơm, điện hạ còn cho thêm nước hoa vào trong đó.”
May vô thức liếc mắt nhìn giá cả trên giấy, mỗi cục hai mươi lăm miếng ngân lang, giá bán này có thể nói là hàng xa xỉ, nhưng so với nước hoa còn đắt hơn nó thì giá cả này phải nói là quá thấp: “Ngươi xác định thứ được cho thêm vào là nước hoa sao? Khi ta biểu diễn ở vương đô, từng có đại quý tộc đưa tặng cho ta ba bình, mỗi bình nước hoa chỉ lớn chừng bằng ngón cái, giá cả đã hơn năm miếng kim long. Một cục xà phòng lớn như vậy thì ít nhất cũng phải cho cả bình vào chứ?”
“Đúng không?” Carter giật mình: “Nước hoa mắc như vậy?”
“Đương nhiên.” May lườm hắn: “Đây là một trong số những sản phẩm đắc ý nhất của Hiệp Hội Luyện Kim ở vương đô, ngoại trừ pha lê thủy tinh ra thì là nước hoa này bán chạy nhất. Nghe người ta nói, ngoại trừ nhóm tiến cống cho vương thất thì hàng năm chỉ có gần ngàn bình nước hoa chảy ra ngoài thị trường. Có thể mua được thứ này thì này đều là thượng tầng quý tộc hoặc là đại phú thương, nếu như không có người tặng cho ta thì ta tuyệt đối sẽ không lấy tiền thù lao của mấy buổi diễn để mua một lọ nước hoa.”
“Nhưng ta thấy điện hạ chế tạo nước hoa cũng không có dùng tài liệu hiếm có gì... nghe hắn nói, hình như là dùng mía để làm?” Carter thấy May trưng vẻ mặt khó hiểu ra thì bổ sung: “Mía là một loại cây có vị ngọt, đến từ Fiordland, hình dáng như cây gậy, cắn vào thì toàn là nước, rất ngọt. Trước mắt chỉ có trong sân sau của thành có trồng, lần sau ta hỏi điện hạ thử xem có thể cho ta lấy một cây ra hay không?”
Lại là vương tử điện hạ... từ khi May đi đến trấn nhỏ, cái tên mà nàng nghe nói tới nhiều nhất chính là Roland. Wimbledon. Cho dù là Irene hay là Carter, một khi nói đến sự thay đổi của trấn nhỏ thì đều nhắc tới hắn. Có vẻ như điện hạ không gì không biết, không gì không hiểu, tất cả những thứ mới lạ ở đây đều do hắn sáng tạo.
Trên đời này sẽ có người bác học như thế sao? Nàng không tin chuyện này, một người dù cho thông minh đến đâu thì học tập tri thức mới cũng tốn thời gian. Cho dù là ở vương đô hay là ở cứ điểm Epic thì những người được công nhận là bác học đều là mấy lão nhân tóc trắng. Thậm chí ở tây cảnh còn có một câu tục ngữ dân gian: Râu ria càng dài, kiến thức càng rộng. Bản thân vương tử chỉ mới hai mươi tuổi thì sao có thể hiểu được nhiều thứ như vậy?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng sắc mặt May vẫn như thường: “Không cần, nếu như có thể dùng để chế tạo ra nước hoa thì chắc chắn sẽ rất khó thu hoạch được. Đặc biệt là cách đều chế nước hoa, cái này ở bất kỳ luyện kim phường nào cũng có thể bán với giá trên trời, ngươi tuyệt đối đừng có hỏi thăm điện hạ, cũng tuyệt đối đừng nói ra.
“Được rồi.” Carter lên tiếng, móc một cái khăn tay ra, gói bốn miếng xà phòng vào trong đó.
“Ngươi muốn mua nhiều như vậy?”
“Một người chỉ có thể mua nhiều nhất là hai cục, chúng ta chia nhau ra mua, sau khi rời khỏi đây thì đều cho ngươi —— khoan hãy từ chối.” Kỵ sĩ đưa tay ngăn lại lời May muốn nói: “Ta dùng hết rồi thì còn có thể xin điện hạ, nhưng mà chỗ này bán hết rồi thì không biết khi nào mới có hàng mới, ngươi lấy bốn cục này thì có thể dùng được một thời gian rất dài.”
May nhìn ánh mắt chăm chú của đối phương, trong lòng ấm áp. Dùng được một thời gian rất dài... ừm, nàng mím môi, không hề lên tiếng, yên lặng nhìn kỵ sĩ cẩn thận gói xà phòng lại.
“Đã đến đây thì cũng nên đi xem những thương phẩm khác.” Hắn cầm gói vải lên, cười nói.
...
Trở lại ‘nhà’ trong Biên Thùy Trấn, ngoài cửa sổ đã tối lờ mờ.
Ánh tịch dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho nội thất trong phòng ánh lên một màu hồng hồng.
Từ khi chọn ở lại đây tham dự diễn phần sau của kịch thì May cũng lấy được một phòng ở giống như của Irene. Tuy không lớn nhưng ngũ tạng đều đủ.
Nàng bày từng cái thương phẩm mới lạ mua được ở chợ lên bàn, ngoại trừ bốn cục xà phòng ra thì còn có một bình rượu.
Bình rượu này không giống như rượu mạch, rượu nho bình thường trong quán rượu, nó gần như không có màu sắc, tinh khiết trong suốt giống như nước không. Nàng nhớ, trên giấy giới thiệu về nó viết thứ này chính là rượu đế, độ rượu tương đối cao, không nên uống nhiều.
Rượu đế, nàng cười cười, nhìn vẻ ngoài thì cái tên này rất chuẩn.
Rút nút gỗ ra, May rót cho mình một chén. Nâng chén lên, một mùi nồng đập vào mặt, khiến cho nàng nhíu mày. Nhưng mà sau khi mùi này tán đi thì mùi rượu bay vào mũi, mùi vị ngọt ngào mà thuần hậu, hoàn toàn không giống với mùi vị của loại rượt nhạt thấp kém được trộn trong quán rượu.
Bởi vì khi diễn kịch thì cần tập trung mọi sự chú ý vào đó cho nên bình thường nàng rất ít khi đến quán rượu, chỉ có khi kịch thành công, toàn thể rạp hát chút mừng thì nàng mới theo bọn họ uống hai ly. Cảm giác say khướt đó không thể nói là không tốt, nhưng mà mắt thấy hành vi thất thố của đa số diễn viên sau khi uống rượu say thì từ đó giờ nàng luôn khống chế tửu lượng của mình ở mức không ảnh hưởng đến lý trí.
Nhưng mà bây giờ May lại có một xúc động muốn uống rượu mãnh liệt, nếu không thì cũng sẽ nghe lời khuyên của Carter rồi mà vẫn muốn mua bình rượu đế có giá trị xa xỉ này —— nghe những diễn viên khác nói, sau khi say thì có thể gạt bỏ tạp niệm và băn khoăn, nhìn thấy câu trả lời thật lòng mà mình cần, nàng muốn thử một chút.
May nhắm mắt lại, ngửa đầu đổ ly rượu vào miệng, lập tức một cảm giác cay nóng nổ tung trong cổ họng, rượu còn chưa nuốt vào thì đã phun ra, nàng ho liên tục, sặc đến trào nước mắt.
Gặp quỷ rồi, thứ này là rượu thật sao?
Đợi khi cảm giác cháy bỏng hoàn toàn biến mất thì nàng cắn cắn môi, thử lại lần nữa —— lần này nàng chỉ dám uống từng hớp nhỏ, mà sau cảm giác nóng cháy là hương thuần nồng đậm, hai loại mùi vị xen lẫn lại với nhau, không thể nói là uống ngon nhưng lại mang tới cho nàng một loại cảm nhận kỳ lạ.
Qua nửa khắc đồng hồ sau, May cảm thấy đầu mình bắt đầu hơi choáng váng.
Nàng lấy một cái hộp sắt nhỏ chừng bằng nắm tay trong túi ra, mở nắp ra, chỉ thấy trong đó là một cái gương sáng loáng. Cái gương này không giống với gương đồng hoặc là kính tráng bạc trước đây, bề mặt của nó sáng bóng trơn trượt không dấu vết, hình ảnh phản chiếu ra cực kỳ rõ, chắc chắn là có giá trị xa xỉ. nhìn vào gương, May có thể nhìn thấy gò má ửng đỏ và hai mắt mê mang của mình.
Đây là lễ vật mà thủ tịch kỵ sĩ đưa cho nàng khi chia tay, nàng vốn muốn từ chối nhưng đối phương xoay người đi ngày, hoàn toàn không để cho nàng có cơ hội trả lại. Hắn vừa bước nhanh đi vừa quay đầu lại vẫy tay từ biệt nàng. Nói một cách nghiêm túc thì khi không lên tiếng nói chuyện thì vẻ ngoài của Carter. Lannister tuyệt đối không thể bắt bẻ được, nhưng nếu không vì hắn nói nhiều thì cũng không có chuyện mình bị giữ lại đây.
Như vậy, sẽ định cư ở đây sao? Rời xa thành thị phồn hoa, đi tới một cái trấn nhỏ vắng vẻ này, bắt đầu lại từ đầu. Người biết thân phận của nàng thì chỉ có một vài người của tổ kịch này thôi... sợ hãi về những thứ không biết rõ khiến cho nàng không thể quyết định được.
May mở phong thư đã để trên bàn vài ngày —— đó là thư mà vương tử điện hạ nhờ Irene đưa cho nàng, người viết thư là người quản lý cứ điểm, Pelor. Qua thư, nàng biết được rạp hát tuyên bố mình tung tích không rõ, mà bản thân Pelor thì hy vọng nàng có thể trở về cứ điểm tiếp tục diễn.
Vương tử điện hạ không có giấu diếm tin tức này, hắn giao quyền lựa chọn lại cho mình.
May uống một hơi cạn sạch số rượu còn lại trong thư, ánh mắt dần dần trở nên mông lung.
Nàng lung la lung lay đi đến bên cạnh bàn học, mở một trang giấy ra, bắt đầu viết thư hồi âm.
Trong từng ý nghĩ phun trào lên, nàng thấy được rạp hát ở cứ điểm, Irene, Fillin. Hilt, còn có tiếng hoan hô rung trời ở quảng trường của trấn nhỏ và những diễn viên hạng ba kích động không kiềm chế được... cuối cùng tất cả những thứ này chậm rãi biến mất, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Carter. Lannister mỉm cười cúi người bày thế mời nàng.
“Xin chào, tiểu thư May, ta có thể mời ngươi uống một ly không?”