Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 209

Chương 209
Chương 209

“Ngừng!”

May kêu Irene đang giả vờ như muốn cầm dao găm đâm xuống: “Nét mặt của ngươi đừng có dữ tợn như vậy, mặc dù hắn là tên khốn tội ác tày trời nhưng hắn là cha nuôi của nhân vật mà ngươi đang đóng. Cho nên ngươi phải trong do dự kèm theo kiên nghị, cuối cùng khi ra tay thì phải tỏ vẻ bình thản, giải thoát. Làm lại lần nữa.”

“Vâng!” Irene chân thành nói.

Kể từ buổi biểu diễn đầu tiên của trấn nhỏ đến giờ thì đã hơn nửa tháng trôi qua, nàng cũng không biết tại sao mình còn chưa rời khỏi đây, ngược lại còn ở lại đây tham dự biểu diễn bộ kịch thứ hai. Bây giờ, bộ kịch mà tổ kịch đang tập luyện chính là Phù Thủy Nhật Ký bộ ba. Từ kịch bản thì có thể nói bộ kịch này chắc chắn sẽ không gì sánh kịp. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cốt truyện đặc sắc như vậy, hoàn toàn vứt bỏ tình yêu của vương tử và công chúa, âm mưu của kẻ phản loạn cung đình, chuyển qua ca tụng lòng can đảm của người bình thường và phù thủy, tình cảm và lòng tin... thậm chí sau khi xem xong kịch bản thì nàng cũng nhịn không được muốn hô một tiếng ‘tốt’ cho nhân vật trong kịch.

Đây cũng lý do mà May tuyên bố mình sẽ tạm thời ở lại.

Nhưng lý do chính thức thì bản thân nàng cũng không biết.

Irene đâm mạnh dao găm bằng đạo cụ xuống, người đóng vai cha nuôi Sam kêu lên một tiếng thảm thiết: “Ngươi lại...” Sau đó đầu nghiêng qua một bên, giả bộ như đã tắt thở.

Nói hơi nhiều, May lắc đầu: “Vị trí nàng đâm vô là ngực, sao ngươi có thể kêu thảm thiết rồi mà vẫn còn nói thêm được, đưa tay lên giả vờ như muốn nắm lấy Irene, sau đó xụi lơ xuống là được rồi. Đây là cách diễn thường thấy nhất khi bị vết thương trí mạng, chẳng lẽ trong khóa dạy về diễn xuất ngươi không có nghe!”

Hai má Sam không khỏi đỏ bừng lên: “Xin... xin lỗi.”

“Làm lại lần nữa.” Nàng mặt không cảm xúc nói.

Biểu hiện của Irene có chút vượt qua dự đoán của May, rất nhiều chi tiết chỉ cần nói một lần thì nàng có thể nhanh chóng sửa đổi. Cho dù là thái độ chăm chú với kịch hoặc là thiên phú biểu diễn của nàng đều là hàng đầu, xem ra danh xưng hoa khôi rạp hát cũng không phải chỉ do diễn viên cấp thấp thổi phồng ra.

“Lần này tốt rồi, hôm nay tập luyện đến đây thôi.” Khi phân cảnh này có thể diễn trơn tru, May phủi tay, nói: “Hẳn là Fillin Hilt cũng sắp giảng bài xong? Các ngươi cũng về nhà chuẩn bị bữa tối đi, dù sao nước cái gì đó...”

“Hệ thống cung cấp nước uống.” Irene cười bổ sung.

“Ừ, trước hoàng hôn thì hệ thống cung cấp nước uống sẽ bổ sung một lần, ăn cơm muộn thì sẽ không có nước tắm.” May ho khan hai tiếng nói.

“Tiểu thư May, chủ yếu là bởi vì kỵ sĩ đại nhân muốn tới đón ngươi chứ?” Rorscha che miệng cười khẽ: “Bây giờ cách trời tối ít nhất cũng nửa canh giờ.”

“Nghe nói Carter đại nhân là thân tín của vương tử điện hạ, thường xuyên ra vào tòa thành, với ở bên cạnh điện hạ.” Dina cũng hét lên: “A a... không hổ danh là minh tinh chói mắt nhất tây cảnh, ở chỗ nào cũng thu hút sự chú ý của người khác như thế.”

“Các ngươi đủ chưa?” Irene khoát khoát tay: “Còn chưa chắc tiểu thư May sẽ đón nhận Carter đại nhân.”

“...” May nhíu mày, đại khái là vì gần đây mình không có nghiêm khắc lắm chứ? Mới đầu, ở trước mặt mình, hai người đó thở mạnh cũng không dám, bây giờ lại dám trêu chọc nàng. Xem ra mấy ngày tới, phải cho các nàng nếm chút đau khổ khi tập luyện mới được, nếu không, chỉ với trình độ này thì thật sự không xứng diễn chung sân khấu với mình.

“Ta đi trước.”

“Cảm ơn ngài đã chỉ đạo!” Irene và mọi người cúi đầu hành lễ, nói.

Vốn chỉ có đạo sư dạy hí kịch mới có tư cách nhận loại lễ tiết này, nhưng mà May cũng không thèm để ý. Nàng gật gật đầu, rời khỏi phòng tập luyện, không khí nóng rực bên ngoài lập tức bao vậy mình.

Đi tới chỗ có bóng cây trong tiểu khu ngồi một lát, một người đàn ông cao lớn đã đi tới trước mặt nàng.

Đúng là Carter Lannister, thủ tịch kỵ sĩ của lĩnh chủ Biên Thùy Trấn.

“Đợi lâu không?” Hắn sờ sờ cái ót nói.

“Cũng không bao lâu.” May cười khẽ, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Từ sau lần trước, hắn mời mình mà bị mình từ chối, hắn chẳng những không buông tha mà còn kiên nhẫn tới nhà thăm hỏi, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng của hắn. Mà mình cũng đần độn, u mê bị hắn cưa đổ như vậy. May biết rất rõ ý của hắn, nhưng mà nàng vừa nghĩ tới chuyện mình phải định cư lại ở vùng đất lạ lẫm này thì lại cảm thấy có chút mê mang và sợ hãi.

Cho dù là lúc đầu khi nàng quyết định đến gặp Dawn thì nàng cũng không định sẽ định cư ở đây với hắn.

Ở cứ điểm, nàng là minh tinh kịch chúng tinh phủng nguyệt, nhưng ở chỗ này nàng và những thành viên khác của tổ kịch cũng không có gì khác nhau, thậm chí độ nổi tiếng còn không sánh được với người đảm nhiệm chức vụ đạo sư cho dân trấn Irene.

Đi qua con đường bị bóng cây hai bên che kín, hai người đi bộ vào trong chợ của tiểu trấn.

Cái thôn trấn này quả là một tuần đổi dáng một lần, tuần trước ngoài cư xá còn là một khu vực trụi lủi, bây giờ đã xanh um tươi tốt. Chỉ cần không mưa xuống thì mỗi ngày, chỗ này đều xây dựng, không phải sửa đường thì là sửa phòng ở, đa số đều là đồng thời làm. Cảnh tượng khí thế ngất trời như thế thì cho dù ở vương đô cũng rất khó nhìn thấy.

Chợ nằm ở phía bắc của quảng trường, chia làm hai khu vực, chính giữa bị cây ngô đồng ngăn ra. Bên phải là khu ổn định giá, bố trí như là chợ, bốn phía có đường rộng, trên đỉnh đầu có lán gỗ. Trong đó bán một ít công cụ bằng thiết và nông phẩm: Trước là những công cụ nông nghiệp thường thấy như là chùy, mũi khoan và đinh, sau là trứng gà, thịt bò, nho và một số loại đồ ăn mà nàng không biết tên. Những thứ này được phân loại ra rồi bày lên quầy hàng, từng quầy hàng đều có người trông coi.

Bên trái là khu tinh phẩm, diện tích nhỏ hơn rất nhiều nhưng chung quanh có tường gạch, giống như một tòa nhà trệt. Trong đó có đủ loại thương phẩm, hơn nữa giá cả tương đối đắt đỏ, bởi vậy cũng ít người. Khi đến trấn nhỏ ngày thứ hai thì nàng đã bị Irene kéo tới đi dạo một lần, nếu không phải thủ tịch kỵ sĩ nói hôm nay sẽ có thương phẩm mới bán ra thì nàng thà đi quán rượu uống hai chén rượu mạch ướp lạnh còn hơn.

Sau khi đăng ký thân phận, hai người đi vào khu tinh phẩm. Cách bán trong này cũng rất kì lạ, toàn bộ khu vực này chỉ có một cửa ra vào, thương phẩm được bày lên trên kệ hàng, có thể tự do chọn lựa. Không có chuyện cò kè mặc cả, cũng không có ai đến đẩy mạnh tiêu thụ, giá cả và giới thiệu về thương phẩm đều được ghi trong một tấm da dê để bên cạnh, chọn một món mình vừa ý xong đi ra tính tiền là được.

May chú ý tới mấy cái chén màu sắc rực rỡ trên hàng thứ nhất chỉ còn thừa lại mười mấy cái, hình vẽ trên đó giống y như cái nàng nhìn thấy lúc mới đến, như vậy chứng tỏ rằng gần như một tháng mà số chén này còn chưa bán được hết, nếu đổi thành thương nhân bình thường thì chắc chắn đã lỗ vốn.

“Chợ này là điện hạ mở thật sao?” Nàng hỏi.

“Không sai.” Carter gật gật đầu: “Cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy một số thương phẩm mà người không thể tưởng tượng nổi.” Hắn đi tới hàng thứ ba, nói: “Ví dụ như cái này.”

“Cái này... chính là thương phẩm mới mà ngươi nói?” May đi tới bên cạnh kỵ sĩ, chỉ thấy có mấy cục vuông vuông màu vàng được bày trên quầy hàng, mỗi cái lớn chừng bằng lòng bàn tay, nhất thời không nhìn ra được nó có tác dụng gì.

“Đây chính là mấy thứ mà điện hạ tự làm, bây giờ trong trong thành bảo phù thủy —— a ừm, ý ta là thân vệ, đều sử dụng nó. Dùng để tắm rửa thì có thể dễ dàng tẩy bỏ mấy vết dầu trơn khó mà tẩy được, sau khi tắm thì toàn thân nhẹ nhõm thoải mái mà trên người còn để lại mùi hoa hồng thơm ngát. Ta dám thề, trước giờ ta chưa thấy thứ nào để tắm mà thần kì như vậy.” Thủ tịch kỵ sĩ nói.

May nhìn tấm da dê dán bên cạnh, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ: Xà phòng.

Bình Luận (0)
Comment