Đội thương thuyền đi từ nhánh sông của sông Xích Thủy đi lến hướng bắc, trải qua Silverlight City, lái vào kênh đào lớn thông tới vương đô.
Tasian còn nhớ mình từng đọc trong Greyfort Biên Niên Sử, hai trăm năm trước nơi này còn là một vùng đất hoang. Vì chở bạc khai thác trong mỏ bạc ở gần đầy về vương đô, Wimbledon I triệu tập Hội Thạch Tượng và gần vạn tạp công, tốn thời gian hai mươi năm mới đào ra cái kênh đào nối liền mỏ bạc với vương đô này, mà xung quanh mỏ bạc cũng dần dần hình thành một cái thành thị, sau này được tiên vương đặt tên là Silverlight City.
Nhưng mà cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn lúc này rất khó tưởng tượng được hai trăm năm trước nó là vùng đất hoang, hai bờ kênh đào đều là đồng lúa tươi tốt, nhìn xa một chút thì là từng thôn trang nối liền nhau. Điều nàm làm cho hắn không khỏi nhớ tới con đường lớn ở Biên Thùy Trấn, đợi khi con đường đó được làm xong thì hẳn là dưới chân núi tuyệt cảnh cũng dân cư đông đúc chứ.
“Nghe nói trước đây ngươi là người ở vương đô?” Một giọng nữ vang lên sau lưng.
Tasian quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện là chủ nhân của thương đội Margaret, hắn gật gật đầu: “Trước khi trở thành thị vệ hoàng cung thì ta vẫn luôn ở trong nội thành.”
“Trở về chốn cũ cảm giác như thế nào?”
“Nói thực thì khá tốt.” Hắn nói: “Nếu không phải điện hạ an bài thì ta thà ở lại Biên Thùy Trấn. Vương đô tuy phồn hoa nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.” Đối với quý tộc tầng chót nhất thì càng là như vậy, Tasian nghĩ.
“Phải không?” Margaret cười cười: “Ngươi hiểu bao nhiêu về Roland điện hạ?”
“Sao vậy?” Vấn đề này khiến trong lòng hắn hơi hoảng.
“Ta cảm thấy hắn đúng là một người không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng bị đánh giá cực kém ở vương đô, hẳn là ngươi nghe được không ít tin đồn về hắn, nhưng khi ở Biên Thùy Trấn... hoàn toàn không giống như trong lời đồn, cho dù là hành vi hay là ý nghĩ cũng đều làm cho người ta không nhìn thấu được.” Nàng dừng một chút, nói: “Nếu như nói máy chạy bằng hơi nước chỉ là chứng minh cho hắn học rộng tài cao vậy thì tại sao chiến sĩ mà hắn huấn luyện ra cũng không giống như người bình thường?”
Tasian liếc nhìn những binh sĩ của đệ nhất quân ngồi trên boong thuyền, vì muốn giữ bí mật hoạt động khi đến vương đô, cho nên bọn họ không có được phân phối súng kíp, cũng không có mặc quân trang thống nhất mà là đổi thành giáp da với đủ loại kiểu dáng, sau lưng đeo một cây thương gỗ, nhìn giống như là đội hộ vệ của thương đôi. Đa số bọn họ là lần đầu tiên rời xa tây cảnh, mặc dù có chút hiếu kỳ nhìn khắp bốn phía, bàn tán liên tục nhưng không có ai cởi giầy hoặc là bỏ vũ khí xuống.
Trái lại, lính đánh thuê của thương đội, không ít người trong số bọn họ vì tránh nắng nên đã đi vào buồng nhỏ trên tàu, ba bốn người ở lại boong thuyền thì cởi giầy, tháo vũ khí vướng tay xuống để qua một bên, tìm chỗ thoáng mát nằm xuống.
“Ta cũng không rõ lắm.” Tasian bất đắc dĩ dang hai tay ra, nói. Cũng không phải là hắn muốn giấu diếm mà đúng là hắn không biết tại sao từ khi tứ vương tử đến Biên Thùy Trấn thì lại khác với trước đó rất nhiều: “Đại khái trước giờ điện hạ vẫn luôn che giấu mình.”
“Là... như vậy sao?” Margaret không muốn cho ý kiến về câu trả lời này, nàng trầm mặc một lát, đột nhiên duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước: “Nhìn đi, đó là tường thành của vương đô, chúng ta sắp đến rồi.”
Cuối tầm mắt xuất hiện một vùng màu xanh xám, đứng ở chỗ này cũng có thể cảm nhận được tường thành to lớn, đây là tác phẩm kiệt tác nhất của Hội Thạch Tượng trước khi bị giải tán, cho dù là độ cao hay là độ dày đều là số một ở Greyfort, nghe nói thậm chí bên trong tường thành còn có phòng ốc và thông đại, có thể để cho gần ngàn binh lính nghỉ ngơi, vì vậy có thể liên tục tuần tra và trợ giúp nhau.
Khi tường thành hiện ra rõ ràng trước mắt Tasian, bóng dáng đào dân cũng hiện ra trước mặt hắn.
Rất nhiều bình dân tụ tập ở vùng ngoại thành vương đô, bọn họ dựng lên những căn lều đơn giản dọc theo tường thành, trong hố lửa trước lều bốc lên khói trắng, có vẻ như là đang nấu cháo lúa mạch. Xem ra tạm thời những người này chưa cạn lương thực, sắc mặt cũng cũng không tệ lắm. Nhưng mà chắc chắn vương đô sẽ không phát lương thực cứu tế mãi, khi các quý tộc chọn được hết những sức lao động phù hợp thì sẽ phái binh xua đuổi những người này đi.
“Ngươi định làm như thế nào?” Margaret hiếu kỳ nói: “Phái binh sĩ của điện hạ đên tuyên truyền kéo người?”
“Không, như vậy thì hiệu suất thấp không nói, hơn nữa rất dễ dàng khiến cho mấy người khác chú ý.” Tasian lắc đầu nói: “Muốn làm việc ở vương đô, hoặc là mua chuộc quan viên hoặc là thuê con chuột, hẳn là ngươi phải hiểu rõ mấy chuyện này chứ?”
“Đúng vậy.” Nàng nở nụ cười: “Ta vốn định nhắc nhở ngươi hai câu, xem ra không cần. Như vậy đi, nếu cần tiền thì cứ đến tìm ta.” Margaret đưa cho hắn một cái thẻ bài: “Chỉ cần đưa cái này ra thì người quản lý cửa hàng sẽ lập tức liên lạc ta. Đương nhiên, dưới trăm miếng kim long thì có thể dùng nó lãnh luôn.”
“Cám ơn.” Tasian cầm lấy lệnh bài, đó là một cục đá màu đỏ thẫm, toàn thân áng long lanh, phía dưới có khắc một hàng chữ mà hắn chưa từng thấy.
“Không cần khách sáo.” Nàng khẽ cười nói: “Số tiền này điện hạ sẽ trả lại ta, tính luôn cả lãi.”
Đến bến tàu của kênh đào, Tasian để binh sĩ của đệ nhất quân ở lại vùng ngoại ô chờ tin tức, cố hết sức tránh khỏi tầm mắt của đội tuần tra trong vương thành, bản thân hắn thì đi theo thương đội vào thành. Khi đi qua cửa thành, hắn chú ý tới thủ vệ kiểm tra rất nghiêm khắc, hiển nhiên là không muốn để cho đào dân ở đông cảnh trốn vào thành.
Đi vào trong thành, thứ đầu tiên đập vào trong mắt hắn là một loại giá treo cổ cao ngất.
Phía trên treo bốn cô gái hai tay bị trói sau lưng, dưới ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống, tỏa ra từng mùi tanh tưởi, cảnh tượng này khiến cho Tasian lập tức nhíu mày.
“Trong thành Deflick trắng trợn lùng bắt phù thủy, bọn họ đều là mấy người xui xẻo bị bắt được.” Margaret thở dài: “Nhưng mà nói như vậy cũng không đúng, có một số phù thủy là quý tộc chơi chán rồi, vừa khéo nhân cơ hội này đưa ra ngoài. Rất khó nói rốt cuộc là tiếp tục bị nhốt trong trong phòng tối không thấy ánh mặt trời hay là sớm ngày thoát khỏi đau khổ như vậy mới tốt... cho dù nói như thế nào thì hy vọng bọn họ có thể được yên nghỉ.”
Nửa năm ở lại Biên Thùy Trấn, Tasian cũng đã nhận ra phù thủy cũng không phải là tội không thể tha như giáo hội tuyên truyền, bọn họ ngoại trừ có được năng lực kỳ lạ quý hiếm quái dị ra thì không khác gì người bình thường. Nhìn hình thể của những cô gái trên giá treo cổ mà đoán thì có thể nhỏ nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, chuyện này khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bi bách, cảm giác thở không nổi đó lại xuất hiện.
Khu ngoại thành của vương đô không khác nhiều so với nửa năm trước, ngoại trừ còn đường chính đối diện cửa thành là đá xanh thì những lối rẽ, ngõ nhỏ khác đều là bùn. Giữa hè, ánh nắng khiến cho mặt đất nứt ra, chỉ cần có xe ngựa chạy qua thì sẽ có một lớp bụi màu vàng tung bay. Rất khó tưởng tượng được đô thành của vương quốc mà về mặt kiến thiết thành phố chính lại thua bởi một trấn nhỏ ngoài biên thùy.
Lướt qua hai con phố, đoàn người của thương đội đi tới trước một khu chợ, Tasian vẫy tay từ biệt Margaret, một mình đi vào trong một hẻm nhỏ.
Hắn quen đường quen lối, đi đến trước cửa quán rượu “Underground Trumpeter”, đẩy cửa đi thẳng vào.
“Này! Ở đây tối mới mở cửa!” Có người hô.
Tasian hờ hững, đi thẳng tới trước quầy bar, trầm giọng nói với người đàn ông cường tráng đang vùi đầu lau ly rượu: “Còn nhớ ta không?”
“Ngươi là con chấu chấu chui ra từ trong cái khe đá nào, không nghe thấy là buổi tối quán rượu mới mở cửa sao?” Hắn không kiên nhẫn đặt ly rượu xuống, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu lên, mà hai tên bồi bàn đang dọn dẹp bàn cũng vây quanh: “Bây giờ ta đếm ba tiếng… Tai… Tasian đại nhân?”
“Là ta.” Tasian qua qua phun nước bọt một cái: “Ta có một chuyện làm ăn muốn giao cho các ngươi.”