Sáng sớm, trong văn phòng, Roland bày đủ loại công cụ kiểm tra dưới đất.
Theo chất rắn đến chất lỏng, từ khoáng sản đến thỏi kim loại, chất vô cơ, chất hữu cơ, cái gì cần có đều có hết.
“Nhìn ngươi rất vui vẻ.” Nightingale ngồi xổm xuống, cầm bánh bao súp trên bàn ăn lên, bỏ vào trong miệng.
“Đương nhiên là vậy rồi, bây giờ trấn nhỏ lại có thêm một phù thủy mới, hơn nữa năng lực của nàng còn không thể tưởng tượng nổi như thế.” Roland nhíu lông mày: “Mặt khác, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy, ngươi mới ăn vụng vật thí nghiệm?”
“Còn nhiều mà.” Nàng lau miệng: “Năng lực của Lucia rất hữu dụng?”
“Tác dụng lớn lắm, cho dù là phân giải hay là phục hồi nguyên trạng thì đều có thể mang đến tiến bộ nhảy vọt cho tinh luyện kim loại và chế tạo.” Roland hưng phấn nói: “Phối hợp với Anna thì có thể làm cho cường độ cơ giới tăng lên gấp bội, dù không thể sản xuất với số lượng lớn nhưng chỉ cần làm thủ công ra vài cái máy thì có thể nói là khiến cho cho trình độ sinh sản của trấn nhỏ tăng vọt về chất.”
Bây giờ, máy đang được sử dụng trong xưởng của công ty công nghiệp Greyfort là do Anna tinh gia công ra, tuy nhiên, mới đầu thì hoạt động chính xác lắm, nhưng mà bị giới hạn bởi tài liệu yếu kém, trong quá trình sinh sản, vấn đề máy bị mài mòn, biến hình càng ngày càng rõ ràng, dụng cụ cắt gọt gãy, vỡ vụn cũng là hiện tượng rất thường thấy. Nếu như không có Anna bổ sung, giữ gìn linh kiện thì những máy này tối đa chỉ có thể dùng được một hai năm.
Mà năng lực của Lucia có thể giúp kiểm soát độ chính xác của thành phật vật liệu, máy công cụ làm bằng gang, thép, thậm chí là hợp kim có độ bền cao không chỉ giúp tăng tuổi thọ mà còn nâng hiệu suất gia công và trình độ gia công lên một tầm cao mới. Ví dụ, khẩu súng ổ quay, thứ chỉ có thể được sản xuất bởi Anna trong thời điểm hiện tại cũng có thể được đưa vào sản xuất hàng loạt.
“Phải không?” Nightingale nhảy lên trên bàn: “Nhưng mà có vẻ như bản thân nàng lại không nghĩ như vậy.”
“Bởi vì nàng còn chưa nhận thức được giá trị thật sự của năng lực của mình, giống như Mystery Moon vậy.” Roland lơ đễnh nói: “Nếu Lucia đọc Cơ Sở Lý Thuyết Của Khoa Học Tự Nhiên thì chắc chắn sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.”
“...” Nightingale lặng lẽ nhét hai con cá khô vào miệng.
Đợi cho Lucia ăn xong bữa sáng, đi đến văn phòng, chính thức bắt đầu kiểm tra năng lực.
Roland mong đợi nhìn nàng biến từng sản phẩm thử nghiệm thành một đống hoặc một vài đống nhỏ chứa các chất khác nhau. Thỏi sắt và quặng sắt biến thành các hạt màu trắng bạc. Nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể tìm thấy một số bột phấn màu sắc hỗn tạp bên cạnh. Nho và thịt thăn vẫn không thay đổi, trong khi bánh bao súp thì trở thành nước, bã thịt và bột mì.
Chuyển hóa được nửa chừng, nàng đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng nói: "Dường như... ma lực của ta đã cạn kiệt."
Roland nhìn Nightingale, nàng gật đầu: "Ma lực tích trữ trong cơ thể nàng rất ít, trông giống như một đám khói thất thường, nhưng màu sắc này thì lần đầu tiên ta thấy."
"Màu gì?"
"... màu xám" Nàng nói.
Roland quay lại bàn làm việc và ra hiệu cho Lucia: "Ma lực của phù thủy lớn dần theo tuổi tác và quá trình huấn luyện. Ngươi còn chưa trưởng thành. Có thể làm được như vậy là đã tốt lắm rồi." Chờ cô gái nhỏ đi tới bên cạnh, hắn đẩy tờ giấy da đã chuẩn bị trước tới trước mặt nàng: "Vì ngươi quyết định ở lại Biên Thùy Trấn, vậy nên hãy ký khế ước này."
Lucia cúi đầu nhìn dòng cuối cùng của khế ước, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: "Một tháng một miếng kim long? Điện hạ ... thế nhưng, năng lực của ta còn chưa được kiểm xong mà?"
"Không liên quan gì đến năng lực của ngươi." Roland lắc đầu cười: "Chỉ cần ngươi là thành viên của Liên Minh Phù Thủy thì khế ước này sẽ có giá trị vĩnh viễn."
“Ngay cả khi năng lực của phù thủy không có tác dụng gì cũng vậy sao?” Nàng ngờ vực hỏi lại.
"Ngươi có thể hiểu như vậy." Vương tử giang tay nói: "Nhưng ta tin rằng năng lực của bất kỳ phù thủy nào cũng có công dụng riêng biệt của nó, chỉ là thứ tự khác nhau thôi. Vì vậy, ngươi không cần phải lo lắng rằng ngươi sẽ không có ích." Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Ngoài ra, ngươi cũng nghe các phù thủy khác nói về nguyên nhân thật sự của ma lực phệ thể, vì vậy, để đảm bảo thuận lợi trải qua ngày thức tỉnh, mỗi ngày ngươi phải luyện tập năng lực của mình nhiều lần. Sau bữa tối, lão sư Scroll sẽ dạy các phù thủy trong sảnh tiếp khách, ngươi cũng phải đi nghe giảng, tuy rằng ngươi đã thông thạo đọc viết, nhưng vẫn cần phải học toán sơ cấp, khóa tự nhiên cơ bản. "
“Vâng, thưa điện hạ.” Lucia gật mạnh đầu.
“Ngươi vẫn còn một đứa em gái đúng không?” Roland cười: “Đưa nàng theo học, nàng cũng đã đến tuổi phải được giáo dục rồi.”
Lucia khẽ giật mình, ngẩng đầu xác nhận không phải hắn đang nói đùa, cúi đầu, vui vẻ nói: "Tuân lệnh."
Sau khi cô gái nhỏ cáo lui, Roland cất bản khế ước đã ký vào ngăn kéo, trầm ngâm xem xét các sản phẩm thử nghiệm khác nhau trên mặt đất.
“Kết quả như thế nào?” Nightingale hỏi.
“Thật ngạc nhiên.” Hắn cầm đĩa ăn có bánh bao súp lên, vít thịt vụn và bột mì trong đó: “Ví dụ như cái này… khi nhào bột mì, gluten chứa trong nó sẽ tạo thành một mạng lưới cấu trúc khiến cho bột bột dẻo và có thể kéo dãn. Khi nấu chín, gluten từ protein sẽ bị biến tính do nhiệt độ cao. Ngay cả khi nó được nghiền thành bột thì nó cũng không thể phục hồi lại hình dạng tinh tế và mịn màng trước đó được. Sự biến đổi này không thể đảo ngược. Nhưng mà..." Roland bốc một nhúm bột trải đều ra lòng bàn tay, cảm xúc mịn màng, giống như bột mì mới xay.
"Nàng đã phục hồi bột mì lại như ban đầu. "
"Ừ, ta không hiểu lắm." Nightingale cong môi: "Nhưng nếu nói như vậy thì năng lực của nàng có thể phục hồi vật chất lại nguyên trạng đúng không?”
"Không phải như vậy." Roland chỉ vào thỏi sắt: "Nếu chỉ phục hồi nguyên trạng thì hẳn là thỏi sắt sẽ trở thành quặng sắt, nhưng trên thực tế thì nó lại bị phân hủy thành bột sắt và các tạp chất khác."
"... Vậy thì rốt cuộc là năng lực của nàng là gì?" Nàng mơ hồ hỏi.
"Bây giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng ít nhất có thể suy đoán rằng có thể năng lực của nàng có hai tác dụng, còn biểu hiện cụ thể thì phải xem kiến thức của nàng.”
"Kiến… thức?"
"Về bản chất thì thịt thăn không khác mấy so với quặng sắt. Chúng đều được cấu tạo từ nhiều loại hạt khác nhau. Tuy nhiên, năng lực của Lucia chỉ có thể phân giải quặng sắt chứ không thể tác động lên thịt thăn được. Ta đoán có lẽ là do nàng không hiểu về chất hữu cơ.… hoặc là không hiểu về cấu tạo sinh mạng.” Roland giải thích, hắn cũng không chắc liệu suy đoán này có đúng hay không, nhưng chắc chắn Lucia là người cần học hỏi và bổ sung kiến thức càng sớm càng tốt.
Ba ngày sau, khi hạm đội thứ hai chở những người tị nạn từ Đông cảnh đến thị trấn, dịch bệnh tương tự bùng phát trên tàu, và lần này thì nghiêm trọng hơn với gần một nửa nhân viên bị nhiễm bệnh. Roland biết được thông qua hỏi chuyện, một số bệnh nhân có triệu chứng xuất hiện ban đen vào ngày đầu tiên sau khi lên tàu. Điều này có nghĩa là bọn họ đã bị ký sinh bởi côn trùng lạ trước đó, và thời gian ủ bệnh cũng đã được rút ngắn lại rất nhiều.
Cùng lúc đó, Roland cũng nhận được một bức thư hồi đáp gửi về từ vương đô, con dấu bằng sáp chính xác là dấu của Thương Hội Margaret.
Đọc xong nội dung bức thư, hắn nhíu mày.
Tà dịch đang lan rộng ở vương đô, giáo đường cho rằng đó là một âm mưu của phù thủy và nói với người dân rằng họ có thánh dược để chống lại tà dịch. Một số lượng lớn những người bị nhiễm bệnh cũng xuất hiện ở bên ngoài vương thành.
Nếu như không có tính sai thì bốn ngày nữa là đội thuyền trở về đầu tiên sẽ trở lại vương đô, đồng thời mang theo tin tức trấn nhỏ có thể chữa khỏi tà dịch, nhưng có thể những bệnh nhân đó không có cơ hội, cũng không gắng gượng được qua cuộc lữ hành kéo dài một tuần trên thuyền, hơn nữa việc giáo hội tuyên dương cũng khiến cho hắn cảm thấy sặc mùi âm mưu.
Sau nhiều lần cân nhắc, hắn quyết định cử một đội hộ tống Lily về vương đô. Nếu không, hơn một nửa số người dân của vương đô và những người chạy nạn ở Đông cảnh sẽ chết trong thảm họa nhân tạo này, mà tất cả những người sống sót thì đều sẽ trở thành tín đồ trung thành của giáo đường.
Roland phải cố hết sức tránh cho tình huống như vậy xảy ra.