“Hoan nghênh gia nhập liên minh phù thủy!” Trong đại sảnh, một đám phù thủy đủ số tuổi khác nhau, nhiều màu nhiều sắc nâng chén cười vui nói.
“Cảm, cảm ơn các ngươi.” Lucia cảm thấy hốc mắt nóng lên, nàng hít mũi mấy cái, nhịn xúc động muốn khóc xuống, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, rượu mạch không hề khổ sáp giống như trong trí nhớ mà là trong rượu còn có chút ngọt.
Sau khi gặp lĩnh chủ, nàng được Nightingale hỗ trợ, dùng nước ấm tắm cho mình và Bell, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ. Dàn xếp cho em gái xong, Lucia đi theo Nightingale trở lại sảnh lớn của thành. Ở chỗ này, những phù thủy tổ chức một buổi tiệc hoan nghênh nàng.
Lần đầu tiên Lucia nhìn thấy nhiều đồng loại như vậy, một chút nghi kỵ cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Nếu như phù thủy bị nhốt ở chỗ này hoặc là bị bắt buộc phải làm việc cho lĩnh chủ thì không thể nào có được nụ cười sáng láng nhẹ nhõm như vậy được.
Nhớ tới câu nói chỗ này là nhà của phù thủy mà Nightingale nói, nàng đột nhiên có chút cảm động lây, so với những phù thủy bị lộ thân phận, bị giáo hội đuổi bắt xử tử, có một chỗ an toàn thư thích để dung thân là một chuyện không dễ dàng. Từ khi Goldenear City bị tên côn đồ tập kích đến nay, chỉ hơn một tháng mà nàng đã nhận hết đau khổ, bôn ba lang thang. Mà liên minh phù thủy nhiệt tình hoan nghênh khiến cho trái tim luôn lơ sợ của nàng cũng bình tĩnh trở lại.
Đồng thời nàng còn nhận ra, một buổi tiệc toàn là phù thủy tham dự thì nó thần kỳ cỡ nào.
Trong nháy mắt, ngọn lửa màu đen nướng thịt thăn chín vàng ươm, mà chậu gỗ chứa nó thì lại không bị hư hại chút nào.
Một cô gái nhỏ màu vàng kim không ngừng bay tới bay lui trên không trung, bưng bầu rượu đổ vào ly của từng người.
Một phù thủy nhìn như là dị tộc mô phỏng ra tiếng của đủ loại nhạc khí, cuối cùng hội tụ thành một khúc nhạc.
...
Nightingale giới thiệu từng người, nàng cũng nhanh chóng nhớ kỹ tên của từng người, cũng bất tri bất giác dung nhập vào trong quần thể, bi thương trong lòng cũng biến mất không ít.
Trong liên minh phù thủy có thành thục ổn trọng Sroll và Wendy, có giống như như chị gái Leaves và Echo, có có Anna bằng tuổi với mình, Soria vân vân, cho dù là ai thì cũng không có xem nàng như người xa lạ. Đối với chuyện này, trong lòng Lucia rất cảm kích.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, nàng và những phù thủy đó chúc nhau ngủ ngon, sau đó trở lại nhà mới là một phòng khách cuối cùng của tầng hai trong thành mà vương tử điện đưa cho mình và Bell, mặc dù Bell không phải phù thủy nhưng hắn cũng không có lệnh cưỡng chế tách mình và em gái ra.
“Tỷ?” Nghe được động tĩnh, Bell mở mắt ra.
“Ngươi tỉnh rồi!?” Trong lòng Lucia vui vẻ, đi nhanh đến bên giường: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Nhìn Bell như mới ngủ một giấc dài dậy, đau đớn do dịch bệnh mang đến hoàn toàn không có để lại dấu vết gì trên người nàng. Ánh mắt của nàng có chút mê mang, trong miệng lại lầm bầm nói: “Ta cảm thấy rất đói.”
“Chờ chút...” Lucia tranh thủ lấy một cái túi trong túi ra, sau khi mở ra thì mùi thơm của cá nướng bay khắp bốn phía, đây là cá khô mà Nightingale đưa cho nàng: “Có đồ ăn.”
Nhìn Bell ngồi ở đầu giường gặm cá khô, nàng vui mừng vỗ vỗ đầu đứa nhỏ này. Năm nay em gái mới mười tuổi, bây giờ đã không có cha mẹ, nàng chỉ có thể dựa vào mình.
Bell ăn hai con cá khô thì tỉnh táo hơn nhiều, nàng nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu? Hình như là trên thuyền không có giường lớn như vậy.”
“Tây cảnh, Biên Thùy Trấn, chúng ta đến nơi muốn đến.”
“Đã đến?” Nàng sờ lên mặt của mình: “Nhưng không phải ta... bị bệnh sao? Bọn họ sẽ đồng ý để cho người bệnh đi vào trong trấn?”
“Đúng vậy, đúng là sẽ không!” Lucia bị dáng vẻ mờ mịt của em gái chọc cười: “Nhưng mà phù thủy dưới trướng lĩnh chủ đại nhân đã trị cho ngươi.” Nàng kể lại chi tiết chuyện xảy ra ở bến tàu: “Bây giờ chúng ta đang ở trong thành bảo của hắn.”
“Phù thủy?” Bell nghiêng đầu hỏi: “Giống như như tỷ sao?”
“Không sai, mọi người đều đối xử với ta rất tốt, đặc biệt là một phù thủy tên là Nightingale.” Lucia ôn nhu địa xoa đầu nàng: “Nàng còn tắm cho ngươi.”
“A, không phải ngươi hay nói là quý tộc rất ghét phù thủy sao? Tại sao lĩnh chủ đại nhân lại chịu thu nhận các nàng?”
Vấn đề này khiến cho Lucia hơi cứng lại, nàng ho khan hai tiếng: “Chuyện này... thỉnh thoảng trong số quý tộc cũng sẽ có một hai người tốt.”
Bell cầm một con cá khô cuối cùng trong túi: “Như vậy ngươi phải làm việc cho hắn sao? Giống như thị nữ trong nhà, quét rác, nấu cơm và thị tẩm?”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó?” Lucia véo má em gái mình: “Ta là phù thủy! Đương nhiên là dùng năng lực của mình làm việc cho lĩnh chủ! Còn những chuyện mà thị nữ phải làm, là ai nói cho ngươi?”
“Mẹ...” Nàng quẹt miệng nói: “Cho nên nàng chưa bao giờ cho cha chiêu mộ những thị nữ xinh đẹp.”
Nhắc tới người nhà, sắc mặt Lucia lập tức mờ đi không ít, nàng không có trách Bell mà ôm em gái vào trong ngực, khe khẽ thở dài.
Không phải là nàng lo khi nghe em gái nói như vậy, khi nói chuyện với lĩnh chủ đại nhân thì nàng cũng thấy, ngoại trừ hỏi thăm thân thế của nàng ra thì toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên trên năng lực của nàng, hiển nhiên là hắn quan tâm chuyện phù thủy có đủ năng lực làm việc cho mình hay không.
Mà vừa nghĩ tới năng lực của mình, Lucia bắt đầu cảm thấy lo lắng ưu phiền.
Nàng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả về thế giới phù thủy, Goldenear City đã từng xuất hiện không ít phù thủy, chỉ là nửa năm trước, các nàng bắt đầu lục tục rút lui khỏi thành thị, nghe nói hình như muốn đi Fiordland tìm nhà mới. Nàng không muốn rời khỏi cha mẹ mình cho nên không có đồng ý theo các nàng đi xa. Nhưng mà tiếp xúc mấy bận, ít nhất Lucia biết, những phù thủy này có thói quen chia năng lực thành hai loại, chiến đấu và phi chiến đấu.
Khiến cho vật thể phục hồi nguyên trạng, có thể nói là không dùng được, không nói lấy ra chiến đấu mà ngay cả sử dụng bình thường đều xuất hiện tình huống khó có thể khống chế, phụ thân của nàng là một thương nhân, kinh doanh một xưởng làm giấy, trong phòng khách thường xuyên chất đầy thành phẩm giấy. Ngày nàng trở thành phù thủy, nàng hồn nhiên chưa phát hiện ra được, trùng hợp thi triển năng lực, biến số giấy này thành một đống cỏ vụn và mạt gỗ. Sau đó tuy cha mẹ trách mắng nàng một trận nhưng cũng không giao nàng cho giáo hội mà là dặn dò nàng chú ý che dấu mình, khi tất yếu thì phải đội đá thần phạt, ngụy trang thành giáo đồ thành kính.
Mới đầu Lucia rất là hiếu kỳ với năng lực của mình, thường xuyên vụng trộm trốn trong phòng ngủ thử làm cho các loại vật phẩm phục hồi nguyên trạng, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, loại năng lực này rất khó khống chế, cùng là thành phẩm giấy, có đôi khi sẽ để lại cỏ vụn, mà có đôi khi lại là viên bi màu đen. Nếu như liên tục thi triển năng lực với một loại vật phẩm thì sẽ khiến cho nó trở nên càng ngày càng ít, cuối cùng kết quả không phải bột phấn thì sẽ là cát đá sỏi, như vậy cũng có nghĩa là năng lực phục hồi nguyên trạng này không thể nào dùng để phục hồi vật phẩm đã hư hao, nàng chỉ có thể phá hỏng thành phẩm mà người khác cực khổ làm ra.
Những phù thủy khác cũng cho rằng năng lực của Lucia không có tác dụng lớn, khi chiến đấu thì cự ly thi triển quá gần, hơn nữa đối với vật sống thì không có hiệu quả, đừng nói kỵ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả nông phu bình thường cũng khó mà đánh được. Không phải là phù thủy loại chiến đấu, phi chiến đấu thì lại không biết là có công dụng gì, gần như là năng lực có cấp bậc thấp nhất.
Vì thế nàng còn rầu rĩ không vui rất lâu.
Nhưng bây giờ... Lucia lo lắng hơn là nếu điện hạ cho rằng nàng không có tác dụng gì thì có thể sẽ đuổi nàng ra khỏi thành không?
Mang tâm trạng thấp thỏm bất an, nàng thổi tắt ngọn nến, ôm em gái đã gặm hết cá khô, cảm thấy mỹ mãn, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi một ngày mới đến.