Bệnh tình của Bell đã ổn định lại.
Sắp xếp quái dị giống như khi bọn họ vừa mới lên thuyền, những lính đánh thuê đeo thương gỗ đó chia tất cả mọi người làm vài nhóm, da tróc thịt bong, tình huống nguy cấp thì được bọn họ cõng vào trong cái nhà gỗ kỳ quái đó trị liệu trước, kế tiếp là lần lượt từ nhỏ tuổi, gia đình có trẻ con, người trưởng thành.
Lucia cùng Bell xếp ở phía trước nhất, quá trình trị liệu cực kỳ nhanh chóng, em gái nàng bị bịt kín mắt, được lính đánh thuê ôm vào trong phòng nhỏ. Không được bao lâu thì đã có người phát một viên thuốc cho nàng. Viên thuốc rất nhỏ, hơi ngọt, đối phương còn chủ động nói cho nàng biết, em gái nàng cũng được bọn họ đút thuốc rồi, nàng không cần phải lo lắng.
Ra khỏi phòng, tháo mũ trùm đầu xuống, nàng kinh hỉ chứng kiến sắc mặt của Bell đang tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tuy vẫn còn ở vào trạng thái hôn mê nhưng trán đã không còn nóng nữa, mặt cũng bớt đỏ, ben đen thì biến mất không còn sót lại chút gì nữa.
Khi tất cả mọi người được giải thoát ra khỏi sự sợ hãi, lấy được cuộc sống mới thì bọn họ kích động gần như không thể khống chế, bọn họ đều quỳ xuống hướng về người đàn ông tóc xám ở xa xa hoan hô, tỏ kính ý cao nhất với hắn. Nghe lính đánh thuê nói thì nàng biết, hắn chính là lĩnh chủ, người nắm quyền ở tây cảnh, Roland. Wimbledon điện hạ.
Kế tiếp, giống y như là lời đồn, lĩnh chủ đại nhân không chỉ đốt lửa bên cạnh bến tàu, nấu cháo thịt phát cho mọi người, còn nói cho bọn họ biết, chỉ cần chịu ở lại làm việc cho trấn nhỏ thì có thể lấy được tiền lương, lương thực và chỗ ở. Mọi người vừa hưởng dụng cháo thịt thơm ngào ngạt, vừa bàn tán sôi nổi, đều nói là may mà bọn họ leo lên đội tàu đi tây cảnh trước, cũng ca ngợi điện hạ nhân từ.
Chỉ có Lucia cảm thấy hơi lo lắng.
Rốt cuộc nàng phải làm như thế nào mới liên lạc được với Hội Cộng Trợ? Người lén truyền tin tới chỉ nói là có một đám phù thủy ở lại Biên Thùy Trấn nhưng lại không có nói phải làm như thế nào mới tìm được các nàng, đại khái là trong quá trình truyền bá thì bị mất bộ phận quan trọng nhất, nàng lén nghe nói, tin truyền từ thành phố lớn trong vương quốc tới.
Khi mọi người đã ăn no bụng, được những lính đánh thuê đó dẫn đến phòng gỗ gần bờ sông thì một giọng nữ đột nhiên vang lên ở sau lưng Lucia.
“Ngươi đang tìm chúng ta sao?”
Nàng bị hoảng sợ, quay đầu lại, đồng thời nhảy tới trước hai bước, đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn, bất quá khi dáng vẻ của người tới đập vào trong mắt nàng thì Lucia không khỏi ngây người ngay tại chỗ.
Trời ạ, đó là một người phụ nữ xinh đẹp cỡ nào, tóc quăn dài dưới ánh lửa chập chờn tỏa ra ánh sáng màu xanh nước biển mềm mại, con mắt sáng ngời như ngôi sao, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Khiến cho người ta chú ý nhất là khí chất của nàng, không hề kém hơn bất kỳ quý tộc nào, giống như bản thân nàng chính là một đại nhân vật khó lường vậy.
“Ta tên là Nightingale, là một phù thủy, hoan nghênh người đi đến trấn nhỏ tây cảnh.”
Cảm giác này khiến cho Lucia kìm lòng không được cúi đầu: “Tên... tên của ta là Lucia. Horde, ta muốn gia nhập vào các ngươi.”
“Vậy thì đi theo ta.” Nightingale mỉm cười: “Ta dẫn ngươi về nhà.”
Lúc này mặt trời đã vào núi, trên không trung chỉ còn lại chút hào quang yếu ớt, Lucia cõng Bell đang mê man, chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
“Ngươi thức tỉnh khi nào?” Nàng hỏi.
“Thức tỉnh?” Lucia giật mình.
“Là thời khắc khi ngươi chuyển biến thành phù thủy.” Nightingale giải thích: “Từ nay về sau, trong cơ thể của ngươi sẽ không ngừng hội tụ ma lực, chúng ta gọi chuyển biến này là thức tỉnh.”
“Ta nghĩ... hẳn là hai năm trước.” Lucia nhớ lại: “Ma lực là chỉ lực lượng tà ma sao?”
“Đây chỉ là lí do thoái thác của giáo hội thôi.” Nàng lắc đầu: “Ma lực là năng lực mà trời cao giao cho chúng ta, không có lien quan tới chính tà thiện ác. Cái gọi là tà ma phệ thể chỉ là ma lực tràn đầy sau đó cắn trả thân thể, có thể thông qua luyện tập năng lực để tránh khỏi chuyện đó.”
“Có thể không cần chịu đựng loại đau đớn đó?” Lucia mở to hai mắt nhìn.
“Không sai, nếu như không có giáo hội áp bách thì phù thủy hoàn toàn không cần phải chịu nổi khổ cắn trả.” Nightingale nói: “Mà chỗ này chính là ngôi nhà mà chúng ta có thể tự do sử dụng năng lực của mình.” Nàng chỉ chỉ sau lưng: “Đứa nhỏ đáng yêu này là muội muội của ngươi à? Những người thân khác của ngươi đâu?”
“Đều chết, chỉ có ta và Bell trốn thoát.” Lucia trầm mặc một lát, nói: “Một đám người tập kích Jinsui City, đốt giết đánh cướp khắp nơi, vì ngăn cản bọn họ mà cha ta bị... mấy thanh kiếm đâm xuyên qua ngực, mẹ ta tranh thủ cho chúng ta chạy nhanh, kết quả...” Cảm xúc đau thương bị đè nén rất lâu đột ngột dâng lên làm cho nàng không nói nên lời nữa. Những đau khổ, đói khát, sợ hãi phải chịu trên đường đi, tất cả đều biến thành ủy khuất dâng trào, vì em gái, nàng cắn răng kiên trì đến bây giờ, nhưng bây giờ có vẻ như phòng tuyến trong lòng cũng không thể nào ngăn cản suy nghĩ phập phồng kịch liệt nữa, tiếng nức nở nhanh chóng biến thành tiếng khóc lớn, nàng biết làm như vậy là không tốt, lần đầu gặp mặt thì phải nên giữ vững lễ tiết, nhưng mà nước mắt lại giống như bão tố, có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Làm như vậy sẽ bị người ta ghét chứ? Nàng cảm thấy nước mắt và nước mũi của mình hòa vào nhau, trong miệng đều là vị mặn. Nhưng mà khiến cho Lucia không tưởng tượng được là một đôi tay vòng qua, ôm nàng vào trong lồng ngực ấm áp, đối phương vỗ nhè nhẹ cái ót nàng, hoàn toàn không ngại gương mặt bị nước mắt làm bẩn của nàng, còn ôn nhu an ủi: “Khóc đi, khóc xong thì sẽ tốt.”
...
Đợi đến khi tâm trạng Lucia ổn định lại, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy vai của đối phương đã bị nước mắt của mình thấm ướt.
“Xin, xin lỗi...” Nàng đỏ mặt nói.
“Không sao, khá hơn chút nào không?” Nightingale móc khăn tay ra lau mặt cho nàng, một tay ôm Bell, tay kia nắm tay nàng: “Chúng ta đi thôi, còn có rất nhiều tỷ muội đang chờ ngươi.”
Lucia vốn tưởng rằng nơi mà những phù thủy này ở lại sẽ được thiết lập trong một cái kho hàng vứt đi hoặc là hầm ngầm, nhưng không ngờ Nightingale lại dẫn nàng vào trong thành, không phải nơi này là lãnh địa tư nhân của lĩnh chủ sao? Khiến cho nàng kinh ngạc là thủ vệ không chỉ không có ngăn cản nàng mà còn phất tay chào nàng.
Chẳng lẽ Hội Cộng Trợ khống chế được cả cái thôn trấn này rồi?
Đi lên lầu ba của thành, đi vào trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng, nàng đột ngột phát hiện người đàn ông ngồi đối diện chính là lĩnh chủ đại nhân mới được dân chúng hoan hô.
“Vị này là lĩnh tụ của liên minh phù thủy, Roland. Wimbledon điện hạ. Hắn thu nhận những phù thủy may mắn còn sống của Hội Cộng Trợ, cũng lan truyền tin tức này tới những tòa thành khác, hy vọng có thể thu nhận càng nhiều tỷ muội không chốn dung thân khác nữa.” Nightingale giới thiệu: “Mà trấn nhỏ này chính là nhà của phù thủy. Ngươi không cần nghi ngờ điều này, bởi vì trước đó người cứu trị em gái của ngươi và tất cả người bệnh hoạn trên thuyền cũng là phù thủy.”
Trong đầu Lucia trống rỗng, nàng hoàn toàn không ngờ, lại sẽ có quý tộc chịu thu nhận phù thủy mà không phải xem những phù thủy này như công cụ hoặc nô lệ. Đến khi lấy lại bình tĩnh thì nàng mới vội vàng hấp tấp khom mình hành lễ, tư thế quái dị khiến cho Nightingale nhịn không được cười ra tiếng: “Không sao đâu, điện hạ cũng không thèm để ý những lễ tiết này.”
“Ngươi từ đông cảnh đến?” Giọng nói bình thản mà dịu dàng của lĩnh chủ đại nhân vang lên, không giống như là chất vấn mà giống như là đang nói chuyện phiếm.
Lucia lém nhìn đối phương, chỉ thấy hắn tùy tiện ngồi dựa vào ghế dựa, vẻ mặt tràn đầy hào hứng.
“Vâng...”
Theo không ngừng nói chuyện và có Nightingale ở bên cạnh giải thích, tâm trạng của nàng cũng dần dần trầm tĩnh lại, mặc dù đối phương là một quý tộc nhưng lại không có thái độ hùng hổ dọa người, chỉ giống như là một trưởng bối đang quan tâm mình.
“Thì ra là thế, thức tỉnh hai năm, bây giờ chưa trưởng thành...” Hắn hứng thú nói: “Vậy thì năng lực của ngươi là cái gì?”
“Biến một món đồ trở về với hình dạng vốn có của nó.” Lucia do dự một lát, nói: “Nhưng không phải là có hiệu quả với mọi thứ.”
“Hình dáng vốn có?” Điện hạ sờ cằm, để một cái chén xinh đẹp lên bàn: “Có thể biểu hiện ra cho ta xem một chút không?”
“Như vậy sẽ làm hỏng nó.”
“Không sao.”
Lucia gật gật đầu, đi tới trước bàn, để tay lên cái chén.
Chỉ chốc lát sau, cái chén bắt đầu co rút lại, biến hình, cuối cùng hóa thành ba loại vật chất hoàn toàn không giống nhau: Bên trái thì nhìn giống như là một bãi dầu, đen kịt sền sệt, chính giữa là một ít bột phấn màu đen, mà bên phải thì là một vũng nước trong, đang chậm rãi chảy xuống dưới bàn.