Roland và các phù thủy ăn cơm trưa xong, chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa một lát thì Carter đột nhiên xông vào sảnh lớn của thành.
“Điện hạ, bình dân đã được chuyển từ vương đô đến bến tàu của đông cảnh!”
“Nhanh như vậy?” Xem ra hiệu suất làm việc của Tasian cũng rất cao, hắn mừng rỡ nghĩ, không hổ dành là đã từng nhậm chức ở đội tuần tra, có quan hệ với cả hai nhà hắc bạch. Nhưng mà nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi và lông mày nhíu chặt của thủ tịch kỵ sĩ thì trong lòng Roland lập tức cảm thấy có chút không đúng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhưng mà những người trên thuyền đều mắc một loại bệnh kỳ quái.” Carter nhanh chóng miêu tả những đặc điểm của bệnh một lần: “Mới đầu thì rất ít người bệnh, bây giờ đã lan tràn đến hai trên ba con thuyền, ngay cả binh sĩ của đệ nhất quân cũng bị lây nhiễm!”
Triệu chứng là ban đen, còn có thể lây cho nhau? Nghe thì có vẻ giống như là dịch chuột, cũng chính là đại dịch mang tên ‘cái chết đen’. Nhưng mà Yersinia Pestis gây ra dịch chuột cũng không thể khiến cho máu người cũng đổi màu chứ đừng nói chi làm cho da nứt ra.
Roland cau mày lại.
Người hắn nghĩ tới đầu tiên là Lily, nhưng năng lực của nàng có thể đối phó với loại bệnh truyền nhiễm mới nghe lần đầu này hay không thì hắn cũng không chắc chắn được, lỡ như không thể trị hết mà còn làm cho nàng bị nhiễm bệnh thì rắc rối lắm. Hắn phải thận trọng đưa ra quyết định, nhưng mà nghe Carter miêu tả thì những người này không cầm cự được bao lâu nữa.
Cho dù như thế nào thì ít nhất cũng phải phong tỏa hiện trường trước.
Nghĩ như vậy, Roland hạ lệnh cho Carter: “Suất lĩnh đệ nhất quân tới cảnh giới ở khu bến tàu, cấm bất cứ ai đi vào hoặc đi ra. Đồng thời nói cho bọn họ biết: Ta sẽ lập tức tới ngay, tiểu thư Nanawa cũng đang lên đường.”
“Vâng!”
“Rất khó giải quyết?” Nightingale hỏi.
“Còn chưa biết, mấu chốt được quyết định bởi năng lực của Lily.” Hắn trầm giọng nói: “Triệu tập tất cả thành viên của liên minh phù thủy tới, trưa nay không ngủ được rồi.”
...
Trên đường Roland luôn suy tính, hắn cảm thấy trước khi kiểm tra hiệu quả của năng lực của Lily thì phải giữ khoảng cách với người bệnh trước.
May mắn là năng lực giữ tươi của nàng thuộc về loại triệu hoán, không cần tiếp xúc với mục tiêu cũng có thể tạo được hiệu quả, khoảng cách này giống như khoảng cách mà đa số phù thủy có thể khống chế được, chừng năm mét.
Vì vậy hắn gọi hai gã thợ mộc tới, dưới sự giúp đỡ của Anna, bọn họ nhanh chóng dựng lên một cái phòng hộp hình chữ nhật. Trong phòng có lắp tấm ngăn, trên đó có khảm một cái cửa sổ nhỏ bằng một tấm thủy tinh, có thể thông qua nó để nhìn thấy hình ảnh ở phía đối diện. Phía dưới tấm ngăn lắp một tấm rèm linh hoạt do Soria vẽ ra, cũng có hai cái lỗ nhỏ đối xứng nhau để cho Lily có thể đưa hai tay qua. Tấm màn mềm mại màu xanh da trời sẽ bao trùm tay của cô gái nhỏ, vì thế có thể ngăn cách không khí hai bên lưu thông. Chỉ cần khi đi ra dùng rượu cồn rửa tay thì hẳn là có thể ngăn không bị nhiễm.
Trật tự ở khi bến tàu được hơn trăm binh sĩ của đệ nhất quân trên thuyền khống chế được rồi, có thể duy trì kỷ luật trong tình huống dịch bệnh khủng bố đang lây lan, cũng không phải nói là ý chí của bọn họ kiên cường cỡ nào, mà là đa số binh lính đều tin tưởng, chắc chắn tiểu thư Nanawa giống như thiên sứ có thể chữa khỏi cho bọn họ.
Sau khi phòng hộp được chuẩn bị xong, một binh sĩ còn có thể đi lại được, chỉ có hai tay có ban đen xuất hiện được chọn ra.
Hắn dựa theo chỉ thị đi vào trong phòng, đứng bất động, Lily thò bàn tay qua vách ngăn, thi triển năng lực. Mà Roland thì đứng ở bên cạnh nàng, thông qua cửa sổ quan sát tình huống của đối phương.
Ma lực ảnh hưởng vô thanh vô tức, cô gái nhỏ gật gật đầu, ý bảo đã hoàn thành, hắn mở miệng hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Vương tử điện hạ?” Binh lính nhận ra tiếng của Roland, kích động nghiêm chào, sau đó sững sờ tại chỗ: “Ơ, ta cảm thấy sức lực lại khôi phục. Trời ạ, điện hạ, ta cảm thấy khá hơn rồi!”
Roland cũng đã nhìn thấy ban đen trên tay hắn đang biến mất rất nhanh, cái này tuyệt đối không phải là bệnh dịch chuột. Mình nhớ không lầm, nếu là dịch chuột thì những điểm đen đó là do vỡ mạch máu và tụ máu bầm, cho dù vi khuẩn Yertinia Pestis gây ra bệnh dịch chuột bị tiêu diệt thì cũng phải mất rất lâu thì những vết ban đen này mới biến mất, mà Lily hoàn toàn không có năng lực phục hồi cơ thể.
Nhưng mà năng lực mới của nàng đúng là có hiệu quả trị liệu đối với những tật bệnh chưa biết, chuyện này cũng khiến cho Roland thở phào nhẹ nhõm.
“Khôi phục là tốt rồi, đi gọi những binh lính khác tới, một lần mười người đi vào, không cần biết là có triệu chứng hay không đều phải tới trị liệu một lần.”
“Vâng! Điện hạ.” Binh lính ngừng lại một lát, sau đó lại hành lễ, nói: “Cám ơn ngươi, tiểu thư Nanawa.”
“Không phải Nanawa, bây giờ, người cứu mạng ngươi là tiểu thư Lily.” Roland cười, sửa lại: “Nếu như nghiêm trọng đến da cũng đã đổ máu thì mới cần tiểu thư Nanawa đến trị cho các ngươi.”
“Là... vậy sao.” Hắn sờ đầu: “Vậy thì cám ơn ngươi, tiểu thư Lily.”
Sau khi binh lính rời khỏi đây, Lily liếc nhìn vương tử một cái: “Để công lao này cho Nanawa cũng không sao, ta không cần được người ta cám ơn.”
Thật sao, vậy tại sao lúc nãy ngươi đứng nghiêm như vậy để làm gì? Roland nhìn hai cái bím tóc đuôi ngựa đang lắc lư của đối phương, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, mà bất ngờ là đối phương không có kháng nghị, chỉ buồn bực hừ một tiếng.
Nếu không phải là dịch chuột, vậy thì rốt cuộc là nguyên nhân nào gây ra bệnh này? Hắn đi ra khỏi phòng hộp, Nightingale lập tức nhích lại gần: “Điện hạ, ta vừa thấy được một cái hiện tượng kỳ quái, trong máu của những người đó chảy ra... có dấu hiệu tồn tại của ma lực.”
“Cái gì?” Roland sửng sốt.
“Như một tia sáng lóe lên trong sương mù.” Nightingale khẳng định: “Ta chưa từng nhìn thấy có tia sáng ma lực nào nhỏ như thế.”
Đây cũng là phát hiện bất ngờ, phàm là những gì có dính dáng đến ma lực thì nếu không phải dò phù thủy thì cũng có liên quan tới giáo hội. Ít nhất bây giờ có thể khẳng định, trận dịch này không phải là do vi khuẩn hoặc virus tự nhiên gây ra.
“Ta biết rồi.” Vương tử trầm tư một lát: “Nếu như vậy thì rút máu ra quan sát.”
“Không được, làm như vậy ngươi có thể sẽ nhiễm bệnh!” Nàng khẩn trương lên tiếng ngăn cản.
“Yên tâm.” Roland cười cười với nàng: “Năng lực mới của Lily có thể hoàn toàn khắc chế bệnh này.”
Mẫu máu được lấy từ một bình dân đã rơi vào trong hôn mê, hắn lấy mảnh thủy tinh đã dính đầy máu đen để lên giá đỡ mẫu, điều chỉnh vật kính. Theo hình ảnh dần trở nên rõ ràng thì hắn thấy được thứ gây ra bệnh cũng không khác vi khuẩn bao nhiêu, đều là những thứ không nhìn thấy được. Nhưng khi tiêu điểm và mục tiêu hợp lại làm một thì Roland gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy trong phạm vi nhỏ hẹp, mấy con côn trùng mọc xúc tu và có cái bụng to xuất hiện, chậm rãi bơi trong chất lỏng, thỉnh thoảng phần đuôi sẽ phun ra một dịch nhờn, dài nhỏ như là sợi tóc. Kích thước của bọn chúng tương tự như tảo đơn bào, nhưng lại giống như cơ thể mẹ do Lily chế tạo ra, thân thể cũng đục, khó phân biệt được rốt cuộc nó có phải là sinh vật đơn bào hay không.
Cũng may ma lực phát sáng trên người con côn trùng này cũng không ảnh hưởng khả năng phát huy tác dụng của năng lực của cô gái nhỏ, khi nhỏ hỗn hợp có chứa thể phục chế vào trong mẫu máu, thì thể phục chế lại ưu tiên công kích những con côn trùng quái dị này, biến chúng nó thành đồng loại của mình.
Khi toàn bộ binh sĩ của đệ nhất quân hồi phục lại, để tránh cho chuyện bất ngờ xuất hiện, Roland mệnh lệnh cho tất cả đào dân đi vào trong phòng hộp đều phải đeo mũ trùm đầu, do các binh sĩ dẫn đi vào. Đồng thời một phòng hộp khác cũng được dựng lên, chủ yếu dùng cho Nanawa trị liệu những người bệnh nặng đã da tróc thịt bong.
Trị liệu kéo dài từ giữa trưa cho đến tối, khi mười chiếc thuyền, hơn năm trăm người đều khôi phục lại hết thì đám người bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời. Rất nhiều người quỳ rạp xuống đất, hô to điện hạ vạn tuế, tiếng hô liên tục từng đợt, không thể dằn xuống.
“Nhìn ngươi có vẻ như không vui lắm?” Nightingale trừng to hai mắt nhìn hắn.
“Người trị bệnh không phải là ta mà là Lily và Nanawa, là phù thủy.” Roland lắc lắc đầu nói: “Người được mọi người hoan hô phải là các nàng mới đúng.”
Tuy nói như thế nhưng trước khi những người này hoàn toàn chấp nhận các phù thủy thì nói sự thật ra cho quần chúng biết cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt. Hắn khe khẽ thở dài, hy vọng sau này sẽ có một ngày có thể làm cho phù thủy cũng có thể đứng trước sân khấu.
Hình như là Nightingale hiểu được ý nghĩ trong lòng Roland, nàng hào phóng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Mọi người sẽ không để ý, ngươi cũng đã làm rất tốt rồi. Hơn nữa, ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới, không phải sao?” Nàng dừng một chút: “Đúng rồi, còn có một tin tức tốt mà ta quên nói cho ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Có lẽ liên minh phù thủy sẽ có thêm một thành viên nữa.” Nightingale nhếch miệng cười nói.