Hai ngày sau, Tasian không ngừng đi tới đi lui giữa thương hội Margaret và vùng ngoại ô của vương đô.
Dẫn đào dân đến chỗ đội thuyền do Margaret cung cấp, mà đệ nhất quân thì sẽ giả dạng làm lính đánh thuê, đúng thời gian đến bến tàu của kênh đào, sắp xếp đào dân lên thuyền.
Về phần truyền bá tin tức, dẫn dụ bọn họ cắn câu, mấy người Black Hammer đã là quen tay dễ làm, Tasian cũng không lo lắng chuyện ấy. Để ho con chuột làm mấy chuyện này thì thuận tiện hơn nhiều, tuy phạm vi chỉ ở nội thành thành bắc, nhưng chắc chắn đào dân sẽ lan truyền tinh tức này cho nhau. Hơn nữa hắn cũng không thể dẫn toàn bộ mọi người đi trong một lần, điện hạ đã thông báo, chuyện này có thể từ từ làm, đưa được một thuyền tính một thuyền.
Ngày mà đội tàu đến, gần ngàn kẻ chạy nạn trôi giạt khắp nơi xuất hiện, hiệu quả này đã vượt quá dự kiến của Tasian. Nếu như chỉ dựa vào đệ nhất quân đi tuyên truyền thì có thể có chừng trăm người tin tưởng đã là không tệ rồi.
Dựa theo yêu cầu sàng chọn của vương tử điện hạ, hắn để cho trẻ con lên thuyền trước, kế tiếp là gia đình có con nhỏ, cuối cùng mới là người trưởng thành. Về phần người già... hắn phát hiện trong đám người này gần như là không có mấy cụ già tóc hoa râm, có lẽ bọn họ không muốn mạo hiểm đi tới một nơi vắng vẻ hoặc là hoàn toàn không có sức trốn từ đông cảnh tới vương đô.
Đội tàu thứ nhất bao gồm mười chiếc thuyền đơn buồm, chỡ hơn năm trăm người xuất phát, những người còn lại bị xua về doanh địa, nhưng mà khi bọn họ trở về thì tiện thể còn mang theo tin tức ‘đoàn tàu sẽ còn đến nữa’.
Vốn cho là nhiệm vụ thứ nhất mà điện hạ dặn dò có thể hoàn thành thuận lợi, không ngờ không lâu sau khi đội thương thuyền chở đám người thứ nhất rời đi thì Tasian gặp được phiền phức khó mà giải quyết được.
Trong vương thành đột nhiên xuất hiện một chứng bệnh kỳ quái.
Người chết đầu tiên được phát hiện nằm ở ven đường, trên người hắn hiện ra từng vết ban đen, răng rụng ra, làn da toàn là vết nứt, máy chảy ra đều đổi màu —— khủng bố giống như khi phù thủy bị tà ma chi lực thôn phệ. Nhưng mà người chết cũng không phải là phụ nữ mà là một người đàn ông bình dân ở nội thành thành bắc.
Kế tiếp lại có vài thi thể với bệnh trạng giống như vậy bị phát hiện ra, mà một ít người từng tiếp xúc với thi thể thì trên người bắt đầu xuất hiện ban đen, cho dù là dùng thảo dược hay là đá chườm lên cũng không thể làm cho nó biến mất, thậm chí chích máu trị liệu thì trong máu đỏ có pha đen, giống như là có vô số mực nước trộn vào đó.
Cảm xúc sợ hãi nhanh chóng lan ra trong đám người, người đi tới giáo đường cầu nguyện cũng càng ngày càng nhiều nhưng tất cả đều không có tác dụng, càng ngày càng có nhiều người trên người xuất hiện ban đen, mà ngay cả đào dân ngoài thành cũng xuất hiện bệnh trạng tương tự.
Đại tư tế của giáo hội đứng ra tuyên bố đây là âm mưu của phù thủy, các nàng thả lực lượng của ma quỷ ra để lây nhiễm những người vô tội. Trước mắt bất kỳ phương pháp trị liệu nào đều không thể chống được lực lượng tà ma, người bị nhiễm sẽ chết vô cùng đau đớn. Nhưng mà giáo hội tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không quan tâm tới chuyện này, bọn họ đã nghiên cứu chế tạo ra thánh linh dược, đủ để ngăn được lực lượng tà ma đến từ địa ngục này.
Lần tuyên truyền giảng giải này để cho những người đến nghe như tìm được một con đường sống, mỗi ngày bọn họ đều ngồi vây quanh cửa ra vào của giáo đường, chờ đợi được phát thánh dược.
Mặc dù Tasian rất nghi ngờ về cách nói của giáo hội, nhưng vì để ngừa tình huống bất trắc, hắn tạm thời dừng vận chuyển đào dân.
“Tại sao phải dừng lại?” Black Hammer tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu: “Bây giờ trên người đám người đó đều bị lực lượng tà ma ăn mòn, không tranh thủ thời gian đưa đi xa một chút, chẳng lẽ còn muốn để cho bọn họ ở ngoài thành làm vật thí nghiệm cho phù thủy hay sao?”
“Đây ý của phía trên.” Hắn không nhịn được nói: “Chỉ là đào dân bình thường thì tốt, nếu như tây cảnh cũng bị loại tà lực này lây nhiễm thì vương quốc sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa?”
“Ách ——” Black Hammer hơi cứng lại: “Nhưng mà tây cảnh biến thành dáng vẻ như thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta, Tasian đại nhân, nếu không ngài coi như không nghe ý của phía trên, kéo toàn bộ bọn họ đi đi. Ngẫm lại xem, cái thứ quỷ dị này chỉ cần tiếp xúc thì có thể bị ăn mòn, ta cũng không muốn ở chung với một đống lớn ma quỷ ở địa ngục, cho dù cách một bức tường cũng vậy.”
“Coi như không nghe thấy? Ta chỉ có một cái đầu.” Tasian lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chỉ có một cái đầu. Nghe lời ta mà làm!”
Sau khi hắn rời khỏi quán rượu, hắn tìm một cửa hàng có kí hiệu của thương đội Margaret phía trước, đưa lệnh bài ra.
“Ta muốn gặp chủ của các ngươi, càng nhanh càng tốt.”
Không được bao lâu thì hắn lại gặp được nữa thương nhân trong mật thất của cửa hàng.
“Chắc chắn loại bệnh này không có liên quan gì tới phù thủy.” Margaret mở miệng nói: “Nếu như lực lượng tà ma mà bọn họ phóng ra ngay cả đá thần phạt cũng không thể ngăn cản được thì các nàng đã biến Hermes thành một vùng đất chết từ lâu rồi.”
“Ta cũng cho là như vậy, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải báo chuyện này cho Roland điện hạ. Tuy hai nhóm người lên thuyền không thấy dấu hiệu của bệnh ban đen nhưng mà hình như bệnh này không có phát bệnh ngay lập tức, nếu như trên thuyền có người nhiễm lực lượng tà ma thì Biên Thùy Trấn phải lập tức đưa ra biện pháp đối phó.” Tasian móc một phong thư đã gấp lại trong ngực ra: “Ta cần sự trợ giúp của ngươi, mau đưa thư này đến cho điện hạ.”
“Đương nhiên là được.” Nàng gật gật đầu: “Tin tức truyền qua lại giữa các thương nhân luôn nhanh nhất.”
...
Di chuyển mấy ngày liên tục khiến cho Lucia có chút muốn ói.
Một tháng nay, gần như nàng liên tục chạy thục mạng, từ đông cảnh trốn đến vương đô, lại từ vương đô chạy tới tây cảnh. Nhưng mà chuyến đi trước đó là bị người ta đuổi khỏi nhà, còn chuyến đi này là hi vọng cuối cùng trong lòng nàng.
“Tỷ tỷ... nước, ta khát nước...”
Bell khổ sở kêu một tiếng, đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng.
“Được, ta đi múc nước cho ngươi uống.”
Lucia cầm túi lên, lung la lung lay đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, nằm sấp ở chỗ thấp nhất bên mép thuyền, đưa tay thọc cái túi to vào trong nước sông. Nước chua trong dạ dày lại cuộn trào, nàng không kìm được, cuối cùng cũng nôn hết ra. Lượng cháo lúa mạch ít ỏi trong bụng bị nàng nôn ra sạch sẽ, trong lỗ mũi cũng có nước chua chảy ra. Nàng cố nén xúc động muốn khóc lớn, cắn chặt răng, đưa mu bàn tay lên xoa xoa mặt, tiếp tục ngâm túi. Cho đến khi cái túi lớn đó hút đủ nước thì nàng mới ôm nó vào trong ngực, nhanh chân đi về buồng nhỏ trên tàu.
“Nước đây, há miệng.”
Nhưng mà sắc mặt của Bell càng kém hơn, hai gò má đỏ ửng bất thường, cái trán nóng đến đáng sợ. Nàng mím chặt môi lại, kêu lên từng tiếng đứt quãng.
Lucia đành phải cưỡng chế cạy miệng của nàng ra, vắt chặt túi, để cho nước chảy vào trong miệng em gái.
“Ngươi đừng tới gần nàng quá, ban đen đã lan tràn đến cổ, nàng cầm cự không được bao lâu.” Trong khoang thuyền, một người trung niên khí sắc yếu ớt nói: “Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, ngươi tự lo cho mình đi.”
Sau khi rời khỏi vương đô không bao lâu thì trên thuyền đã có người mắc bệnh khủng bố này, đầu tiên là toàn thân nóng lên, sau đó làn da xuất hiện ban đen, chứng bệnh này sẽ chuyển biến xấu trong vòng ba bốn ngày, không chỉ bản thân người bệnh sẽ rơi vào trong hôn mê mà còn khiến cho người tiếp xúc cũng sẽ bị nhiễm bệnh y như vậy. Bởi vậy, đến ngày thứ năm, đội tàu dọn ra một con thuyền trống để chở người bệnh. Lucia đoán rằng đối phương không có vứt hết đào dân nhiễm bệnh xuống sông, vì thế cho nên trong số người của bọn họ cũng có người bị lây bệnh.
Từ khi trên người của Bell xuất hiện ban đen, nàng không nghe lời người khác khuyên can, dứt khoát đi theo em gái lên chiếc thuyền toàn là người bệnh này.
Vì chăm sóc cho Bell vẫn còn nhỏ tuổi, nàng gần như đã hai ngày không có chợp mắt.
Lucia không bỏ cuộc, nàng tin tưởng chỉ cần đến tây cảnh thì tất cả sẽ tốt lên.
Nếu lời đồn không sai thì... Hội Cộng Trợ sẽ là hi vọng cuối cùng của nàng.