Vịnh hẹp ở Vịnh Hải Long.
Các tín đồ của giáo hội trèo lên tường, cầm tên nỏ bắn vào các phù thủy, nhưng đối mặt với sự chống cự từ rào cản vô hình của Sawei và những người hầu ma thuật của Molly, chúng không có tác dụng gì. Mũi tên bắn ra ngoài bị người hầu nuốt chửng hoặc tự rơi xuống. Chỉ khi đối phương bắn ra mũi tên có gắn Thần Phạt Chi Thạch thì mới có thể tạo thành uy hiếp được.
Dù sao thì số lượng Thần Phạt Chi Thạch cũng có hạn, phù thủy không may bị bắn trúng thì sẽ lập tức được kéo về hậu phương để chữa trị, chỉ cần cầm máu kịp thời thì sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng. Sau hai ba vòng bắn, hơn hai mươi phù thủy đã đi đến dưới bức tường. Ashes nhảy vọt lên đầu tường, thanh lý những tín đồ có can đảm thò đầu ra.
Sau nhiều ngày điều tra trước chiến tranh, họ đã biết tất cả điểm yếu của bức tường này. Trên bầu trời có tiếng chim bồ câu kêu, tiếng kêu có độ dài khác nhau, đó là Maisie nhắc nhở mọi người rằng họ đã đến đúng vị trí.
Lian, người đã có kinh nghiệm chiến đấu mấy lần trước đó, không ngần ngại thi triển năng lực của mình, mặt đất bất ngờ rung chuyển, các tín đồ trong giáo hội muốn lao vào ngăn cản nhưng tất cả đều bị Ashes chém đầu. Bức tường không có Thần Phạt Chi Thạch che chở nhanh chóng sụp đổ. Các phù thủy tràn vào và sử dụng năng lực của mình để tấn công các tín đồ. Trong nháy mắt, người không có đeo Thần Phạt Chi Thạch ngã xuống hơn phân nữa, mà số còn đứng thì do Ashes tới bồi đao.
Đây là lần đầu tiên giáo hội bị tấn công trực diện kể từ khi xây dựng thành đến nay, hơn nữa đối phương vẫn là kẻ thù truyền kiếp của giáo hội, Tế Tự đóng quân ở đây cũng biết giờ chót đã điểm, kêu gọi những tín đồ còn lại uống thuốc và dâng hiến cuộc đời của họ cho thần. Hơn chục tín đồ đã cuồng hóa dùng huyết nhục chi khu quấn lấy Ashes, còn lại thì lao về phía Lian và những người khác.
Liên đã chuẩn bị từ trước, gọi một bức tường đất từ dưới đất lên để tạm thời ngăn chặn kẻ địch ở bên ngoài, Thần Phạt Chi Thạch không thể tiêu trừ hiệu quả ma lực đã hoàn thành, khi bọn họ vượt qua tường đất thì phát hiện sau tường trống không.
Các tín cáu kỉnh không thể làm gì khác hơn là quay lại bao vây Ashes, nhưng mà các phù thủy bất ngờ xuất hiện sau lưng, hạ gục kẻ địch bất ngờ không kịp cảnh giác, mỗi lần đều khiến cho cho đối thủ bị tổn thất. Sau nửa giờ giao tranh ác liệt, giáo hội chật kín thi thể của tín đồ, chỉ còn lại một mình Tế Tự.
Hắn run rẩy đưa viên thuốc lên miệng, chưa kịp nuốt xuống thì đã bị Ashes đi tới dùng kiếm chém đứt lìa cánh tay.
"Đồ ác độc! Đồ quái vật bị ma quỷ nguyền rủa!" Hắn ôm tay gãy, gầm lên một cách cuồng loạn, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Ngươi có sợ không? Khi ngươi tra tấn và tàn sát những người vô tội đó, ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của họ không?" Ashes lạnh lùng nói: "So với phù thủy, các ngươi mới giống tay sai của quỷ hơn, thứ cặn bã không chuyện ác nào mà không làm. Vì vậy, hãy yên tâm tới địa ngục báo danh đi.” Sau đó, đại kiếm chém xuống, cắt đứt lời mắng chửi còn chưa kịp ra khỏi cổ họng hắn.
“Chúng ta đã thắng?” Moriel bước tới chỗ nàng, giọng điệu vẫn còn có chút hoài nghi.
"Không sai!" Ashes thở dài: "Đây là giáo đường cuối cùng trong vịnh hẹp. Từ nay về sau, sẽ không còn thành trì của giáo hội nào trên quần đảo. Chúng ta đã thắng!"
Mặc dù thực lực của giáo hội trong vịnh hẹp rất yếu, mỗi giáo đường không có hơn trăm tín đồ, cũng không có quân thẩm phán đóng giữ, nhưng đây là lần đầu tiên các phù thủy chiến thắng giáo hội khi chiến đấu chính diện. Từ bị đối thủ đuổi chạy lung tung, nghe được chút tiếng gió thì đã kinh hồn táng đảm, cho tới bây giờ đã chiếm được giáo đường, đánh cho quái vật khổng lồ ngày xưa ngã xuống đất, cho dù là một bộ phận nhỏ của giáo hội cũng đủ rồi, cũng đủ làm cho các phù thủy phấn chấn không thôi.
Đúng như nàng dự đoán, sau khi tất cả mọi người xác nhận đã lấy được chiến thắng chờ đợi từ lâu này, bọn họ không khỏi vui mừng hoan hô. Giáo hội giống như một ngọn núi lớn đè trong lòng tất cả mọi người, bây giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đã dời được chân núi, để cho một tia sáng chiếu vào. Từ nay về sau, vịnh hẹp sẽ trở thành ngôi nhà thực sự của họ.
"Chung ta đã thắng!"
"Tilly đại nhân muôn năm!"
"Ục ục!"
...
Quay trở lại Đảo Trầm Thụy bằng thuyền, Ashes không thể chờ đợi được nữa nên vội vã quay trở lại nơi ở của Tilly để báo cho nàng biết tin phù thủy đã hoàn toàn chiến thắng. Nàng thì vuốt dải lụa xám ra sau tai và cười rạng rỡ nói: " Maisie đã nói cho ta biết, nghe nói tất cả các ngươi đều an toàn, điều này thực sự rất tuyệt vời."
Đúng vậy, so với thuyền buồm, nàng biến thành một con chim biển thì bay nhanh hơn nhiều. Ashes nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc: "Maisie đâu?"
“Nàng đi rồi, ngay sau khi báo tin chiến thắng.” Tilly lắc đầu bất lực.
Ashes sững sờ: "Nàng... đã trở về Tây cảnh?"
"Ừm." Tilly cười nói: "Có lẽ nàng cũng đã gặp được những người bạn rất tốt ở đó, mới có vài ngày mà nàng đã rất nóng lòng muốn quay trở lại đó. Nếu không phải vì giúp chúng ta đánh bại giáo hội, chỉ sợ nàng ấy đến báo tin rồi sẽ về Biên Thùy Trấn trong cùng ngày đó luôn... ta thực sự càng ngày càng tò mò về bên đó. "
Ashes do dự một chút mới nói: "Có phải ta không nên để nàng ở lại bên đó?"
"Không, điều đó cũng tốt." Ngũ vương nữ trả lời bằng một giọng chắc chắn: "Bởi vì ngươi để Maisie ở lại Biên Thùy Trấn, chúng ta có thể dễ dàng liên lạc với phía bên đó, ta cũng tiện thể nhờ nàng đưa hồi âm cho Roland Wimbledon." Nàng làm mặt quỷ hỏi: “Đoán xem ta trả lời hắn như thế nào?"
"Tất nhiên là từ chối, đi thuyền vượt biển vốn dĩ rất rủi ro. Sao chúng ta có thể phái phù thủy đến Tây cảnh được?"
“Không, ta đã đồng ý với yêu cầu của hắn.” Tilly cong môi nói: “Giới thiệu sơ về năng lực của phù thủy không thuộc loại chiến đấu cho hắn, đồng thời trong thư nói, chỉ cần hắn có thể bảo vệ an toàn cho phù thủy, ta có thể suy tính cho một ít nữ vu đến Biên Thùy Trấn, ừm, hắn nói như thế nào? Đúng, nghiên cứu và học tập, nâng cao tình bạn, cùng nhau tiến bộ." Nàng dừng lại một chút: "Nếu cần, thậm chí ta có thể đích thân tới trấn nhỏ một chuyến. "
“Điện hạ!” Ashes mà hô lên kính ngữ khi còn làm hộ vệ cung đình.
"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng bây giờ kẻ thù lớn nhất của phù thủy là giáo hội. Vì lý do này, có thêm một đồng minh thì sẽ có thêm sức mạnh. Giao tiếp với các đảo ở vịnh hẹp là quan hệ lợi ích, mà Hội Cộng Trợ ở Biên Thùy Trấn là bằng hữu tự nhiên, nếu là bằng hữu thì tại sao không thể tỏ lòng tốt nhiều hơn một chút?” Tilly cười nói: “Hơn nữa, nghe Massie nói, phù thủy có thể thông qua học tập tri thức mà làm cho năng lực của mình tiến hóa lần nữa, chẳng lẽ ngươi không thấy hiếu kỳ sao? Nếu như phù thủy phái đi cũng có thể học được kỹ thuật này, chắc chắn Đảo Trầm Thụy sẽ nhận được lợi ích không nhỏ!”
"Nhưng nếu ngươi đích thân đến đó, trong trường hợp bên kia ..."
Tilly vươn tay cắt ngang lời Ashes: "Đừng lo, ta không có ý định khởi hành ngay lập tức. Ta sẽ không trực tiếp đến những nơi nguy hiểm cho đến khi tình hình rõ ràng. Đừng quên, Sylvie có thể nhìn thấu tất cả ngụy trang, dù có hóa trang tinh xảo đến đâu hay là ảo ảnh ma lực thì cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của nàng. Chỉ cần theo nhóm người đầu tiên đến tiểu trấn, nàng có thể giúp ta tìm ra sự thật về tứ vương tử. Hơn nữa, cho dù gặp nguy hiểm thì không phải vẫn còn có ngươi bên cạnh ta hay sao?”
Ashes nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
"Đương nhiên, tình hình cụ thể có thể đợi tháng sau, khi Maisie trở lại rồi bàn lại." Tilly cười nói: "Chúng ta còn một chuyện quan trọng nữa phải làm bây giờ."
“Cái gì?” Ashes hơi ngạc nhiên hỏi. Bây giờ thế lực của giáo hội trong vịnh hẹp đã bị phá hủy, có vẻ như bước tiếp theo là yên tâm xây dựng Đảo Trầm Thụy là được... nhưng nhìn sắc mặt của đối phương thì có vẻ như không phải như vậy.
Ngũ vương nữ chỉ vào viên ngọc đỏ trên găng tay lụa trắng: “Không chỉ ở vương quốc đại lục, trên quần đảo U Ảnh trong vịnh hẹp cũng có một di tích cổ đại, và phần lớn ma thạch thu mua từ người dân trên đảo đều đến từ di tích này. Thừa dịp giáo hội bị hủy diệt còn chưa khôi phục lại, ta muốn tự mình đi xem nó.”
“Có phải là truyền thuyết Quỷ Ảnh Hồng Hà trong dân gian không?” Sau khi trở lại vịnh hẹp nghỉ ngơi một thời gian, Ashes cũng nghe nói về những truyền thuyết này.
“Di tích này ở trong biển rộng, lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa xung quanh trải đầy mạch nước ngầm và hải thú nguy hiểm, người bình thường hoàn toàn không thể đi đến đó. Hơn nữa, kể từ khi bị phát hiện thì rất nhiều nhà thám hiểm vì muốn nhìn thấy kỳ cảnh không thể tưởng tượng nổi này mà đều bất hạnh táng thân trong quần đảo U Ảnh. Ngươi không biết vị trí cụ thể thì đi vào đó kiểu gì?”
"Đúng là ta không biết vị trí của nó, nhưng ta biết ai có thể đưa chúng ta đến đó. Thực tế, nhà thám hiểm kiệt xuất này đang ở trên Đảo Trầm Thụy, và chính hắn là người đầu tiên phát hiện ra di tích này.” Tilly mỉm cười nói.