Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 223

Chương 223
Chương 223

Mấy ngày nay, Tassa ở khách sạn trong nội thành, hồi hộp chờ hồi âm từ Biên Thùy Trấn.

Tường thành cao chót vót chia vương đô thành hai thế giới khác nhau, ra vào được kiểm soát chặt chẽ. Dù là quý tộc hay thương gia giàu có thì đều phải kiểm tra toàn diện trong căn phòng nhỏ ở lối vào. Một khi có dấu hiệu phát bệnh như sốt và đỏ bừng, đốm đen thì không được đi vào. Sau khi rời đi, nhất định phải trở về trong cùng ngày hôm đó, nếu không, mặt trời vừa xuống núi, cửa thành đóng lại, chỉ có thể qua đêm bên ngoài.

Nhưng điều này vẫn không thể ngăn chặn sự lây lan của tà dịch, ngày hôm qua, hắn nghe được tin đồn quý tộc bị lây nhiễm trong nội thành, nếu không phải cuối cùng giáo hội cũng lấy ra đợt thánh dược đầu tiên thì e là các quý tộc sẽ cùng nhau di tản khỏi vương đô.

Vào ngày thứ sáu sau khi thư được gửi đi, rốt cuộc Thương Hội Margaret cũng có tin tức. Hắn vội vàng đến một tiệm may đã thỏa thuận trước, được nhân viên dẫn vào tầng hầm, chủ thương hội đã đợi ở đây từ lâu.

Margaret đang ngồi trước một chiếc bàn thấp, trên bàn còn có một chậu nước có băng, không ngừng tỏa ra hơi lạnh. Tassa đầu đầy mồ hôi bước đến ngồi xếp bằng đối diện với nàng, nhất thời cảm thấy một làn gió mát thổi về phía mình, không khỏi cảm thấy sảng khoái.

“Điện hạ nhờ cho ta đưa thư cho ngài.” Nàng đưa một phong thư bằng da dê được gấp lại, lớp niêm phong vẫn còn nguyên vẹn.

Tassa nóng lòng mở nó ra, trên giấy viết và giải thích ngắn gọn kế hoạch hành động, tin tức Đệ Nhất Quân lên đường và nhiệm vụ mà hắn phải hoàn thành. Sau khi đọc kỹ, hắn lặng lẽ cất tờ giấy vào, nhìn Margaret: "Điện hạ có yêu cầu gì khác không?"

"Không, hắn chỉ nhờ đưa bức thư này tới, đương nhiên, truyền tin tốc hành thì có tính phí, ta đã ghi vào sổ.”

“E hèm, như vậy sao.” Tassa hắng giọng: “Điện hạ cần vận chuyển tất cả những người tị nạn trở về Tây cảnh trong một thời gian ngắn. Vì vậy, hắn hy vọng rằng ngươi có thể cung cấp một số lượng thuyền lớn để vận chuyển không gián đoạn, thay vì chỉ có một đội thuyền.”

“Ngay cả khi họ bị nhiễm bệnh?” Margaret hăng hái suy đoán: “Ta đoán chắc chắn hắn không muốn biến toàn bộ Tây cảnh thành một nơi chết chóc, vì vậy… điện hạ đã tìm ra cách chữa trị cho ta dịch?

"Đúng vậy." Hắn gật đầu: "Thực tế thì đã có bệnh nhân trên chuyến thuyền đầu tiên, nhưng lúc đó họ cũng không có bạo phát ra, cho đến khi đến trấn nhỏ mới phát hiện ra. Bây giờ bọn họ đang ở trên đường trở lại vương đô. Tất cả thuyền viên đều bình an vô sự."

"Roland điện hạ quả là một người đáng kinh ngạc. Ngay cả giáo hội cũng không tìm ra thuốc giải nhanh như vậy." Margaret thốt lên. "Vậy hắn định dùng bao nhiêu ngày để chở những người tị nạn? Một tuần?"

Tassa duỗi ba ngón tay ra.

“Chuyện này… không thể!” Nữ thương nhân sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu: “Cho dù những người này đã chết phân nửa nhưng cũng còn hơn năm ngàn ngươi, muốn vận chuyển hết những người này trong ba ngày thì ta cần chuẩn bị hơn trăm chiếc thuyền buồm. Cho dù những chiếc thuyền khác của thương hội dừng lại, chuyển làm vận chuyển thì cũng chỉ đủ thỏa mãn con số này, nhưng cứ thế này thì có lẽ tổn thất mà ta phải chịu sẽ hơn ngàn miếng kim long, thậm chí vì chuyện này mà bị mất khách hàng, số lượng đó cũng không thể thống kê được, cho dù máy chạy bằng hơi nước có thể miễn phí cũng không đền bù được. Cho nên… tha lỗi cho ta từ chối.”

“Nếu mọi người ngồi trên boong thay vì nằm trong cabin có giường, số người mà một chiếc thuyền có thể chở có thể tăng gấp đôi.” Tassan kiên trì nói: “Nếu không quan tâm đến chuyện thoải mái thì thuyền buồm hai cột buồm dùng để chở khoáng thạch cũng có thể dùng để chở người, chỉ cần mở nắp khoang thuyền ra thì một lần có thể chở được chừng hai trăm người. Thuyền như vậy, bạn già của người, Hogg có không ít chứ?"

“Ở Silverlight City, đúng là hắn có vài con thuyền lớn như vậy...” Margaret có vẻ hơi do dự: “Hơn nữa, nếu như tính theo cách của ngươi, đại khái có thể giảm số lượng thuyền xuống còn khoảng năm mươi chiếc. Nhưng… đây cũng không phải là một cuộc mua bán tốt."

Tassa cũng nghĩ như vậy, để hàng chục chiếc thuyền cùng hội tụ trên kênh, chỉ điều hành, điều phối thì phải tốn rất nhiều sức, hơn nữa tiền thuê thuyền cũng không hoàn toàn nằm trong túi mình, vừa phiền phức vừa tốn công sức, lại không có lợi ích nhiều, kiểu gì cũng không được tính là một cuộc mua bán tốt. Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể dùng cách cuối cùng.

Điện hạ đã viết một dòng nhỏ ở cuối bức thư: Nếu Margaret không muốn giúp đỡ thì hãy nói với nàng rằng Lightning sắp đến.

Câu này hơi khó hiểu, chẳng lẽ có mối quan hệ đặc biệt nào giữa nữ thương nhân và cô gái nhỏ tóc vàng hoạt bát đáng yêu đó? Nhìn bề ngoài thì không giống chút nào... nhưng chắc chắn điện hạ có lý do riêng khi nói như vậy. Nghĩ đến đây, Tassa chậm rãi nói: "Bất đắc dĩ lắm mới muốn vận chuyển đi trong vòng ba ngày. Điện hạ làm như vậy tương đương với việc gắp thức ăn từ miệng hổ. Nếu kéo dài quá lâu, có thể giáo hội có thể sẽ tìm tới cửa, mà lần này Lightning cũng ở trong đội, bị phát hiện có phù thủy thì sẽ nguy hiểm.”

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nàng đột nhiên cao vút: “Lightning cũng tới?

"Điện hạ đã nói như vậy trong thư." Tassa giả vờ thành thật: "Có lẽ là để dẫn đường và dự báo cho đội ngũ. Dù sao đây cũng là địa bàn của tân vương Deflick."

"Ta hiểu rồi." Margaret đứng lên. "Khi nào ngươi cần đội thuyền?"

"Bốn ngày sau, nếu bọn họ không chậm trễ trên đường."

“Ta sẽ cố gắng hết sức sắp xếp.” Nàng bước đến bên bàn, cầm bút viết nhanh: “Nhưng ta có một điều kiện, ngươi phải nói cho ta biết đội ngũ của điện hạ đóng quan ở đâu, nếu họ muốn vào thành thì ta cũng có thể sắp xếp đủ phòng.”

Được rồi, có vẻ như chiêu này có hiệu quả thật: "Chuyện này ta nghĩ không thành vấn đề." Tasa mừng thầm, nói: "Ngoài ra, ta còn chuyện khác muốn nhờ ngươi giúp.”

“Nói đi.” Margaret thở dài.

"Tôi cần một đội xe ngựa vận chuyển để vận chuyển các thùng rượu, số lượng càng nhiều càng tốt, nhưng đừng bỏ rượu bia vào đó mà hãy đổ đầy nước sông hoặc nước giếng vào." Theo trong thư của điện hạ, nhân vật mấu chốt để giải quyết tà dịch chính là phù thủy Lily, người có thể biến nước thông thường thành thuốc chữa bệnh. Tuy nhiên, có một sơ hở nghiêm trọng trong kế hoạch này, đó là tuyệt đối không được để cho cho ‘chuột’ đến gần doanh địa Đệ Nhất Quân. Nếu biết trong trại có người đang liên tục làm “thánh dược”, Tassa dám cá rằng đến ngày thứ hai thì toàn thành đều sẽ biết tin tức này.

“Nước sông, nước giếng?” Nàng nhướng mày: “Ngươi chắc chứ?”

“Đừng lo lắng, điện hạ sẽ trả tiền.” Tassar mỉm cười.

Vì lý do bảo mật và an toàn, hành trình từ nơi đóng quân của đội ngũ đến vương đô chỉ có thể do hắn tự mình vận chuyển. Nếu như trị liệu đào dân Đông cảnh, cầm theo một túi nước tiêu trừ tà dịch, không những phiền phức mà hiệu quả còn rất thấp. Hắn phải tìm cách đem nhiều nước đã được tịnh hóa hơn vào.

Thừng rượu lớn lắp trên xe ngựa bốn bánh là một lựa chọn không tệ.

Bình Luận (0)
Comment