Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 224

Chương 224
Chương 224

Biết điện hạ có thuốc chữa khỏi bệnh tà dịch, cuối cùng tâm trạng đang lo lắng không yên của Tassa cũng dịu xuống.

Hơn nữa, một khi có chuyện gì đó phải bận rộn thì mấy ngày tiếp theo trôi qua nhanh hơn rất nhiều.

Ngoài việc đi thăm các cơ sở nấu rượu ở ngoại thành và vạch ra lộ trình của đoàn xe, hắn còn ghi nhớ địa hình từ bến tàu kênh đào đến cổng thành.

Bây giờ, việc vào vương thành gặp rất nhiều khó khăn, vì những người tị nạn bên ngoài thành phố, tất cả các cổng thành chính vương thành đã bị đóng lại, người ngoài bị cấm vào, đặc biệt là sau khi biết rằng giáo hội đang phát thánh dược, mỗi ngày đều có đám đông tuyệt vọng liều lĩnh tấn công cổng thành, hi vọng có thể đến giáo hội chữa bệnh, mà vệ binh trên tường thành không ngần ngại đáp trả bằng cung nỏ, bây giờ dưới cửa thành đã chồng chất không ít thi thể, bị ánh nắng nóng bỏng chiếu vào, tỏa ra mũi khó chịu.

Mà cánh cửa hông duy nhất mở ra chỉ giới hạn cho các quý tộc và thương nhân mang theo lương thực vào, may mà Tassa đã từng phục vụ trong đội tuần tra trong một thời gian dài, lại là dân bản địa ở vương thành, phần lớn vệ binh đều biết hắn, ra vào chỉ cần lên tiếng chào hỏi là được.

Chính vì vậy, liên lạc giữa bên trong và bên ngoài thành gần như bị gián đoạn, ngay cả khi những đào dân được gióng trống khua chiêng vận chuyển đến bến tàu thì tin tức cũng khó có thể truyền vào trong thành, huống chi đối với quý tộc cấp cao thì bọn họ còn ước gì có người đem đám dân tị nạn có thể nổ bất cứ lúc nào này đi hết, miễn cho khi xảy ra bạo động thì còn phải điều đội tuần tra tới đàn áp.

Tassa đã hiểu được tâm trạng của điện hạ khi quyết định xuất phát ngay trong ngày nhận được thư. Những người này đã bị vương đô bỏ rơi, nếu như lúc này, giáo hội phái Tế Tự ra ngoài thành phát thánh dược thì sợ là đa số những đào dân này đều sẽ trở thành những tín đồ sùng đạo.

Nếu như điện hạ có thể đi trước giáo hội, lôi kéo những người này vào dưới trước của hắn, mang lại cho họ một cuộc sống mới và một nơi để sống yên ổn thì chắc chắn rằng họ sẽ trở thành những người ủng hộ cuồng nhiệt cho điện hạ.

Vào sáng ngày thứ tư, hạm đội quay trở lại đã đến bến tàu kênh đào đúng giờ. Tassa ngạc nhiên khi phát hiện số lượng binh lính từ Đệ Nhất Quân do điện hạ gửi tới lên tới ba trăm người, hơn nữa hầu như bọn họ đều được trang bị súng trường ổ quay. Với đội ngũ hùng hậu này bảo hộ, cho dù giáo hội biết được tin tức thì đoán chừng giáo hội cũng không thể ngăn cản bọn họ rời đi.

“Lightning!” Margaret cũng đang đợi ở bến tàu, nhìn thấy cô gái nhỏ thì nàng nóng lòng bước tới và ôm lấy.

“Vị này là…?” Iron Axe hỏi.

“Chủ nhân của thương hội lớn ở vương đô, nữ sĩ Margaret.” Tassa giới thiệu: “Nàng đã liên hệ và cung cấp tất cả những chiếc thuyền cần thiết cho chuyến vận chuyển này, để thực hiện kế hoạch này, nàng đã đóng góp rất nhiều.”

"Ra là vậy." Iron Axe gật đầu, nói với nàng: "Cảm ơn sự giúp đỡ ngươi."

"Phí tổn lần này ta sẽ tính với điện hạ." Nàng nhún vai: "Và thay vì cảm ơn ta thì hãy cảm ơn Lightning."

Lightning nghiêng đầu: "Tại sao?"

"E hèm, không có gì." Tassa ho khan một tiếng: "Tiếp theo các ngươi định làm như thế nào?"

"Lập doanh trại ở phía nam bến tàu, đồng thời kiểm soát khu vực bến tàu. Buổi chiều sẽ triển khai cứu viện." Iron Axe nói: "Còn về chuyện thuyền thì xin nhờ các ngươi."

Khi Brian dắt thủ hạ vào khu tị nạn, hắn không khỏi cau mày.

Chỗ nào cũng có bệnh nhân hấp hối, da nứt nẻ chảy ra máu đen và mủ khiến ruồi nhặng bu lại, nhưng họ cũng không đủ sức để đuổi chúng đi, để cho lũ côn trùng bay này bò quanh người liếm máu.

Hắn không khỏi nhớ lại khi Tà Ma Chi Nguyệt, những người dân của Biên Thùy Trấn bị mắc kẹt trong khu ổ chuột, đối mặt với sự ăn mòn của cái đói và cái lạnh, họ cũng bất lực như vậy. Nếu như chuyện này đúng là do giáo hội gây ra thật thì đúng là một tội ác không thể tha thứ.

"Bây giờ triệu tập những người có thể di chuyển lại trước." Brian nói: "Chuyện này nhờ ngươi, tiểu thư Echo."

Nếu tùy tiện tuyên truyền rầm rộ giữa đám đông rằng họ có thuốc trị được dịch thì chắc chắn sẽ gây ra oanh động, đến lúc đó cả khu vực bến tàu sẽ tập trung đông đúc, chỉ dựa vào mấy chục người của mình thì hoàn toàn không áp chế nổi. Vì vậy, việc thông báo phải được tiến hành theo từng đợt, điện hạ cho Echo đi theo là cũng lo lắng chuyện này, năng lực của nàng có thể vang lên chỉ trong một khu vực nhất định nào đó hoặc là trong tai người nào đó.

Brian chỉ thấy nàng mở miệng mà không phát ra âm thanh nào, mà trong số dân chạy nạn đã có người nhìn qua.

Chẳng mấy chốc, một đám người loạng choạng chạy tới: "Đại nhân, những gì ngài nói có thật không? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì ta nguyện đi theo ngài đến Tây cảnh!"

Xong rồi, Brian vui mừng trong lòng: "Đương nhiên, tàu của chúng ta đã dừng lại ở khu vực bến tàu, dẫn người nhà của các ngươi đi theo ta!”

Những người lính khác cũng bước tới để giúp đỡ bệnh nhân đang nằm trên mặt đất không thể di chuyển, đội ngũ lập tức mở rộng lên vài trăm người và đi về phía bến tàu. Nhiều người đã chú ý đến cảnh tượng này và cũng chạy vội đến. Trở lại bến tàu, binh sĩ của Đệ Nhất Quân đã đặt túi đựng nước tinh lọc lên một chiếc bàn dài, đường từ bến tàu xuống thuyền được Iron Axe kiểm soát, mỗi lần chỉ có hai người được phép qua lại để đảm bảo rằng tất cả những người xuống thuyền đều đã uống nước tinh lọc.

"Mọi người nghe rõ. Những túi nước này chứa thuốc trị bệnh, chỉ cần uống vào là khỏi bệnh ngay." Bên cạnh chiếc bàn dài còn có một cái bàn dài khác, các binh sĩ đang đứng trên đó thuyết giảng lại theo bản thảo của điện hạ: "Cái gọi là tà dịch do phù thủy gây ra, chỉ có thánh dược mới khỏi được do giáo hội nói hoàn toàn vô nghĩa. Họ chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, còn muốn các ngươi quỳ xuống đất cảm ơn cứu mạng. Mà Roland điện hạ không chỉ đem nước thuốc tới mà còn không thu bất cứ phí tổn gì! Đúng vậy, một miếng đồng ưng cũng không cần!"

Những lời này khiến đám đông náo loạn, mà người đầu tiên uống nước tinh lọc nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình. Hắn khó tin kéo quần áo của mình ra và nhìn những vết ban đen đang nhanh chóng mờ đi: "Thuốc này có tác dụng thật! Ta khỏi rồi, ta khỏi rồi!"

"Ta cũng vậy, thần linh tại thượng, vết thương không chảy máu nữa!"

"Thần? Ở đâu vậy? Ta chỉ thấy một đám lừa đảo!"

"Đúng vậy, thuốc này không liên quan gì đến giáo hội!"

"Roland điện hạ muôn năm!"

Càng nhiều người khôi phục, phản ứng của mọi người càng trở nên kích động, nếu không phải có binh lính của Đệ Nhất Quân khống chế trật tự thì e rằng bàn dài đặt túi nước sẽ bị đào dân tranh đến vỡ tung.

"Roland điện hạ đang khai phá lãnh thổ Tây cảnh, cần rất nhiều nhân lực để trồng trọt, xây nhà, làm đường ... hắn không tính tiền mua thuốc và không bắt buộc các ngươi phải đến Tây cảnh." Binh lính phụ trách tuyên truyền tiếp tục lớn tiếng nói: “Nhưng điện hạ đồng ý, chỉ cần các ngươi chịu đến Tây cảnh, người đến làm việc cho hắn đều sẽ có được thức ăn, chỗ ở và tiền lương! Cho dù ngươi có sở trường đặc biệt gì thì đều sẽ tìm được công việc phù hợp! Những ai có thiện chí thì hãy bước tới một bước, theo chân lính đánh thuê lên thuyền và về với nhà mới! Ngươi không muốn cũng không sao, ở lại đây giúp chúng ta ba ngày, sau đó có thể rời đi. Thức ăn cho ba ngày này sẽ được thương đội cung cấp miễn phí! "

"Có chỗ ở và tiền lương thật sao?" Có người lớn tiếng hỏi.

“Đương nhiên, đây là điều kiện mà Roland điện hạ đích thân nói!” Binh lính gật đầu đáp lại.

"Xin cho ta lên thuyền, ta nguyện làm việc cho điện hạ!"

"Ta cũng thế!"

"Còn ta nữa, đại nhân!"

"Ta là thợ rèn!"

"..."

Brian rất vui khi thấy không ai trong nhóm hàng trăm người này chọn ở lại vương đô mà tất cả đều lên thuyền buồm đi về Tây cảnh. Một chiếc thuyền chở đầy người thì lập tức xuất phát, sau đó những con thuyền trống khác nối tiếp nhau đến dưới sự chỉ huy của Margaret, không gián đoạn chút nào.

Sau đó, Brian tiếp tục đi đi lại lại giữa các trại tị nạn và bến tàu, dựa vào Dẫn Âm Thuật của Echo để thu hút từng đợt người tị nạn từ Đông cảnh, và mỗi lần con số được kiểm soát trong khoảng ba đến bốn trăm người. Khi hắn quay trở lại bến tàu với một nhóm bệnh nhân mới, hắn đột nhiên nhìn thấy Đệ Nhất Quân đang trú đóng ở cánh đồng lúa mì phía nam đang hành động. Một tiểu đội lao đến bờ bắc của con kênh, súng ống sau lưng cũng đã chuyển lên tay.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Hắn hỏi người của Iron Axe.

"Tiểu thư Lightning nói là có người lén lút nhảy xuống thuyền và trốn thoát được." Người bên chào, nói: "Đại khái là ‘chuột’ lẫn trong dân tị nạn.”

Bình Luận (0)
Comment