Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 236

Chương 236
Chương 236

Khi Roland đi đến phòng thí nghiệm cạnh sông Xích Hà thì thiệt hại không quá nghiêm trọng như hắn nghĩ, ít nhất căn phòng chính dùng để tinh luyện axit vẫn không bị hư hại, chỉ có hai mảnh kính của phòng bên cạnh bị vỡ thôi.

"Lãnh chủ đại nhân, xin hãy cứu đạo sư của chúng ta! Hắn bị thương nặng và sắp chết rồi."

Nhìn thấy Roland xuất hiện, một đám đệ tử lập tức vây quanh, nhưng bọn họ nhanh chóng bị thân vệ ngăn lại. Roland vẫy vẫy tay, ra hiệu cho mọi người đừng nóng lòng: "Người kia đâu? Để ta xem trước." Sau đó quay đầu lại thấp giọng hỏi Carter: "Nanawa đâu?"

"Ta đã phái người tới mời, ước chừng sẽ sớm tới."

"Ừm."

Roland gật đầu và bước vào phòng thí nghiệm dưới sự bảo vệ của các thân vệ.

Kaymer Schuider nằm dưới đất, trên mặt đất còn dính một ít máu, kéo dài sang phòng bên cạnh, có lẽ là bị lôi từ nơi xảy ra tai nạn đến phòng thí nghiệm chính. Khuôn mặt hắn bị mờ đi, máu và mủ trộn lẫn với nhau, hẳn là do axit bắn ra khi nổ mạnh tạo thành. Trên bàn tay của hắn thiếu một vài ngón tay, có thể nhìn thấu xương ngón tay trắng nõn trong máu thịt.

Các học viên đã tiến hành cấp cứu rồi, có thể thấy rằng họ đã từng gặp những việc tương tự khi ở thành Redwater, đưa người ra khỏi chỗ nguy hiểm, buộc để cầm máu và tìm kiếm cứu hộ... những biện pháp này khá đúng chỗ. . . tuy nhiên, loại thương tích này nếu như dùng các phương pháp chữa trị bình thường như là dùng thảo dược và để nó tự lành thì tám chín phần mười là không thể cứu chữa được.

Roland ra lệnh cho thân vệ gác cửa và đợi Nanawa đến, trong khi anh và Carter bước vào phòng, cố muốn tìm lại ngón tay của nhà giả kim. Nếu không, cho dù cô gái nhỏ chữa lành vết thương cho hắn thì hắn cũng sẽ không thể tiến hành các thí nghiệm hóa học được nữa – chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn với Biên Thùy Trấn.

"Giống như là bị cuồng phong thổi qua." Carter nhéo mũi: "Còn có mùi khó chịu."

“Đó là mùi nitơ đioxit.” Roland đưa mắt nhìn một vòng phòng nhỏ, cửa sổ đều được mở ra, khả năng ngộ độc khó có thể xảy ra, nhiều nhất chỉ để lại một chút thôi. Chai thủy tinh trên bàn thí nghiệm vỡ vụn, nước axit chảy xuống băng ghế và đọng lại trên mặt đất thành vệt nước.

“Hãy nhớ sử dụng các công cụ khi tìm kiếm, đừng dùng tay chạm trực tiếp vào chúng.” Vương tử dặn dò: “Có găng tay trong tủ.”

Kể từ khi năng lực của Soraya tiến hóa, hắn đã gửi hơn chục đôi găng tay mỏng chống ăn mòn đến phòng thí nghiệm, nhưng nhìn thảm cảnh hiện tại của nhà giả kim, rõ ràng là thực hiện thí nghiệm mà không đeo găng tay. Nếu hắn đeo găng tay thì cho dù là vụ nổ có làm đứt ngón tay của hắn thì ít nhất nó vẫn có thể giữ được ngón tay bị đứt bên trong.

Trong tủ đựng đồ phía trên bàn thử nghiệm, có thứ gì đó khiến Roland chú ý tới. Sau khi lấy cái chai có hình dạng kỳ lạ xuống, hắn phát hiện ra rằng hóa ra đó là rượu đế bán ở chợ - hơn nữa rượu trong chai cũng bị uống không ít, chỉ còn lại nửa chai.

Rõ ràng Keymer mang rượu đế vào phòng thí nghiệm? Thật khó để tưởng tượng rằng một nhà giả kim giàu kinh nghiệm lại uống rượu trong khi làm thí nghiệm!

"Điện hạ, tiểu thư Nanawa đến rồi." Thân vệ báo cáo.

“Ừ, tiếp tục canh cửa, đừng cho mấy người học việc đó đi vào.” Để Carter lại tiếp tục tìm kiếm ngón tay bị đứt lìa trong đống thủy tinh vỡ, Roland trở về phòng thí nghiệm chính trước.

“Có phải hắn không?” Đối với Nanawa, trị liệu những thương thế như này đã trở thành chuyện thường ngày, so với một cô gái nhỏ trước đây nhìn thấy sợ tới mức không dám nhìn máu, thấy miệng vết thương thì sợ hãi đến ngất xỉu thì bây giờ nàng đã trưởng thành rất nhiều, cho dù là năng lực hay là lòng can đảm.

“Hãy chữa vết thương ăn mòn trên mặt hắn trước đã.” Roland gật đầu: “Carter đang tìm ngón tay bị đứt của hắn. Ngươi có thể nối nó lại sau.”

"Không." Nanawa cười đắc chí: "Bây giờ ta đã có thể trực tiếp chữa lành những vết thương như thế này."

Roland sững sờ, chỉ thấy nàng đặt hai tay lên ngực nhà giả kim, nhắm mắt lại, thương tích của Kaymer lập tức chuyển biến, một lúc sau, mặt của hắn đã lành lại như cũ, ngón tay gãy của hắn cũng bắt đầu mọc ra lại, nhưng tiến độ chậm hơn nhiều. Đầu tiên là xương, sau đó là da và thịt, cuối cùng là móng tay và lông. Khoảng một phút đồng hồ sau, các ngón tay của hắn đã hoàn toàn bình phục.

Đúng lúc này, Carter cũng từ phòng bên cạnh đi ra: "Điện hạ, chỉ tìm được ba ngón, còn một ngón có thể đã bị nổ vỡ nát, ơ…”

“Ngươi có thể làm được như vậy từ khi nào?” Roland ngạc nhiên hỏi.

"Khoảng một tuần trước, khi ta dùng gà con để thí nghiệm thì phát hiện không cần phải có chi gãy, chỉ cần rót đủ ma lực thì nó có thể từ từ phát triển ra." Nàng lè lưỡi: "Đại khái là nhớ tới chuyện ngài nói tất cả những bộ phận trên cơ thể người đều do tế bào cấu thành, chỗ đứt gãy chắc chắn sẽ bị mất tế bào, nếu ma lực có thể đền bù tổn thất này, vậy tại sao không bổ sung toàn bộ tứ chi? Sau đó thì ta thử làm như vậy?”

“Bất cứ bộ phận nào cũng có thể sinh trưởng ra?”

Nanawa lắc đầu: "Phương pháp này tốn quá nhiều công sức, mọc một ngón tay thì được nhưng nếu là cánh tay hay bắp chân thì ta cũng không thể làm gì được. Suy cho cùng thì ma lực ta có thể nắm giữ còn kém xa so với Anna tỷ. "

Đó là vì ngươi còn chưa trưởng thành, Roland tự nghĩ. Ngoài ra, rốt cuộc thì đây là biểu hiện của sự tiến hóa năng lực hay là do luyện tập nên ma lực bây giờ đã đủ để đạt được hiệu quả mà trước đây không thể đạt được? Bây giờ Nightingale vắng mặt, cũng không thể phán đoán được ma lực của Nanawa có biến đổi hình thái hay không, nếu chỉ là do ma lực tăng lên thì biểu hiện của cô gái nhỏ khi trưởng thành chắc chắn là điều đáng mong đợi.

“Điện hạ, hắn đã tỉnh.” Carter nói.

"Ta... sao vậy?"

"Ngươi hẳn đã chết trong một vụ tai nạn hóa học rồi, may thay phù thủy đã cứu mạng ngươi. Ngươi bên cạnh ta là người đã cứu ngươi, tiểu thư Nanawa Pyne." Roland quyết định nói thẳng danh tính của Nanawa cho nhà giả kim, một người có thể vì phản ứng hóa học xông tới Biên Thùy Trấn thì hắn sẽ không phải là người ngoan cố, cho dù trong lòng không thích phù thủy thì hắn cũng sẽ không rời bỏ công việc mà đến giáo hội báo cáo. Ngoài ra, bây giờ có thêm Lucia trong trấn nhỏ, vì vậy chuyện nhà giả kim hợp tác với phù thủy chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Trời ạ, ý ngài là phù thủy này có thể chữa lành giả kim, à không, vết thương do thí nghiệm hóa học gây ra?” Thật bất ngờ, phản ứng của Kaymer rất khác với những gì hắn nghĩ. “Ha ha ha, quá tốt rồi thưa điện hạ, kể từ giờ ta có thể kiểm tra phản ứng tùy thích mà không cần lo lắng về nguy hiểm!"

“Như vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Trong lòng Roland thở phào nhẹ nhõm: “Tại sao ngươi lại đem rượu đế vào phòng thí nghiệm?”

"Không, thưa điện hạ, nó là sản phẩm thí nghiệm." Nhà giả kim hào hứng nói: "Ta đã làm ra được thứ mà ngài yêu cầu!"

"Ý ngươi là... thủy ngân(II) fulminat?"

"Vâng, thưa điện hạ! Chất phản ứng bị thiếu hóa ra là rượu cồn!" Hắn thở dài nói: "Trước đây ta đã thử hàng chục loại nguyên liệu mà không có tiến triển gì, khi chán nản, ta đi chợ mua một ít rượu và chợt nhớ tới “Cơ Sở Hóa Học” có nói, rượu là một dung môi hữu cơ và nó cũng là nguyên liệu cần thiết cho một số phản ứng. Vì vậy, ta đã thử nghiệm tinh chiết rượu đế sau đó mới thử dùng nó làm thuốc thử, và kết quả là đến lần thứ sáu ta thành công... có mấy ống nghiệm xuất hiện kết tủa màu xám, ta còn ghi lại thời gian đun và nhiệt độ phản ứng lúc đó, đồng thời lấy cũng lấy một ít trong đó ra kiểm tra, đặc tính giống y như ngài nói. Các tinh thể như hình kim màu trắng xám hoặc bột phấn, cực kỳ nhạy cảm và dễ bị kích ứng. Khi ta muốn lọc cặn trong các ống nghiệm còn lại thì ống nghiệm bất ngờ phát nổ."

Lúc này Roland nhớ lại, thủy ngân(II) fulminat được pha chế bằng cách trộn thủy ngân vào axit nitric và thêm ethanol để hòa tan, hoặc có thể cho bạc tác dụng với axit nitric và etanol.

“Làm tốt lắm.” Hắn vỗ vai Kaymer Schuider: “Công tích này đủ để người đạt được giải thưởng và danh dự cao nhất ở Biên Thùy Trấn.”

Bằng cách này, cuối cùng cũng đã làm được kích nổ cho đạn.

Bình Luận (0)
Comment