Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 238

Chương 238
Chương 238

Một tuần sau, rốt cuộc thì Đệ Nhất Quân và các phù thủy cũng về tới Biên Thùy Trấn, tính từ ngày lên đường, nhiệm vụ này đã kéo dài gần nửa tháng, muộn hơn dự kiến ​​năm ngày.

Nguyên nhân chính là khi hạm đội lên đường trở về nhà, đặc vụ của cứ điểm là Pelor Hermones đã cử một người đến báo tin tức trong cứ điểm Epic xuất hiện dịch bệnh lạ.

Vì Roland đã nhắc nhở Pelor nên khi phát hiện ra dịch bệnh, hắn đã thực hiện các biện pháp cách ly hết mức có thể, đóng cửa toàn bộ thành và gửi tin tức đến Biên Thùy Trấn.

Sau khi nhận được báo cáo về tình hình dịch bệnh, Roland cho Macy hỏa tốc xuất phát, đi dọc theo sông Xích Thủy về hướng đông, tìm kiếm hạm đội chở binh lính của Đệ Nhất Quân, yêu cầu họ chuyển hướng tại ngã ba của sông Xích Thủy đến cứ điểm Epic để hỗ trợ dập tà dịch rồi mới quay trở lại trấn nhỏ.

Roland dẫn các thành viên còn lại của Đệ Nhất Quân và gia đình của các thành viên trong đội viễn chinh đứng ở bến tàu nghênh đón bọn họ thuận lợi trở về. Nương theo khúc quân hành quen thuộc của quân đội, các binh sĩ hào hứng chào vương tử, nhiều người bắt chước theo lễ kỵ sĩ, quỳ một chân xuống và hét lên hai chữ vạn tuế. Sau khi xuống bến tàu, họ ôm chặt người thân, mà Echo cũng phát tiếng pháo chút mừng đúng lúc, bầu không khí sôi động lạ thường, thu hút nhiều nông nô và người đào dân đến xem.

Trở lại lâu đài, Iron Axe báo cáo chi tiết nhiệm vụ lần này.

“Ngươi nói có phù thủy trong kẻ thù đã tấn công Đệ Nhất Quân lần này?” Roland suy nghĩ một chút: “Khả năng là người của ‘chuột’ không lớn.”

"Tassa cũng nghĩ như vậy. Thậm chí hắn còn cho rằng lũ ‘chuột’ là do thế lực khác chỉ định. Nếu không thì lũ cặn bã này hiếm khi rời khỏi tổ của chúng. Có thể sử dụng ‘chuột’, còn có phù thủy thì ở vương đô, ngoài Deflick ra chỉ có giáo hội làm được." Iron Axe nói: "Ngay cả những quý tộc lớn cũng không thể đưa ra cái giá khiến cho tổ chức phố đen lớn nhất địa phương khuynh sào xuất động được."

"Tuy nhiên, bây giờ Deflick đang ở Đông cảnh, thêm chuyện dám phái phù thủy đơn độc tác chiến thì ta nghĩ giáo hội đáng ngờ hơn." Roland nghĩ về trải nghiệm của Wendy và Ashes, hắn cảm thấy rằng giáo hội có một nhóm phù thủy được bồi dưỡng trong bí mật cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên: "Ngươi có chắc là nàng đã chết không?"

“Nàng bị Nightingale bắn trúng ngực, lồng ngực cũng nát.” Iron Axe gật đầu: “Chúng ta đã chôn nàng trong một cánh đồng lúa mì, ngay chỗ phát hiện di thể của lính canh gác.”

Một đội gồm ba trăm người đã phải đối mặt với một cuộc tấn công với số lượng ‘chuột’ rất đông vào ngày cuối cùng, kết quả là một chết bốn bị thương, người duy nhất hi sinh là vì bị phù thủy của kẻ địch giết chết. Bốn người bị thương đều bị địch may mắn tới gần, dùng nỏ bắn, hỏa lực kéo dài của súng lục ổ quay khiến cho trận chiến còn chưa bước vào giai đoạn đánh giáp lá cà thì đã kết thúc. Những người bị thương cũng đã được băng bó đúng cách. Sau khi trở về Biên Thùy Trấn thì họ ngay lập tức được Nanawa điều trị, vì có sự hiện diện của Lily nên vết thương gần như khó mà bị nhiễm trùng được, thương binh được cầm máu thì tỉ lệ sóng sót cực kỳ cao.

Nói chung, Roland rất hài lòng với kết quả đạt được từ lần đầu viễn chinh của Đệ Nhất Quân. Còn chuyện bị người lẻn vào thì hắn cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là phải sắp xếp lính gác thay phiên nhau giám sát, còn chuyện cụ thể phải làm như thế nào thì để cho Iron Axe suy tính.

"Đã khổ cực rồi. Ngày mai ta sẽ tổ chức một buổi lễ trao giải. Nó sẽ diễn ra ở quảng trường trung tâm của trấn nhỏ. Hãy đi thông báo cho tất cả thành viên của Đệ Nhất Quân.”

Sau khi Iron Axe lui xuống, Roland thở phào nhẹ nhõm.

"Làm tốt lắm." Hắn lấy một túi cá khô nướng để lên bàn: "Nếu không có ngươi thì e là bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."

Nightingale xuất hiện, mỉm cười cầm lấy cá khô: "Ta đã nói trước khi ta xuất phát, mọi chuyện có ta lo."

"Đối thủ mạnh như thế nào?"

"Thân thủ nhanh nhẹn và dứt khoát, có lẽ đã được rèn luyện mấy năm trời. Nếu không phải ta tiến vào sương mù ngay khi nàng quay người lại phản kháng thì e là ta đã trúng phải bột phấn mà nàng vãi ra." Nightingale nhún vai. Nàng kể lại quá trình chiến đấu một cách hời hợt, nhưng hắn biết rõ tất cả đều xảy ra trong khoảnh khắc: “Ta không muốn giết nàng... nhưng khi ta nhìn thấy ánh mắt của nàng khi đâm Wendy thì ta biết, ngoài cái chết ra thì không có gì có thể ngăn cản nàng được.”

"..." Roland im lặng một lúc: "Còn nhớ ngươi đã nói gì với ta khi trở về từ cứ điểm sau khi đánh bại lực lượng dân quân của Deflick không?"

Nightingale suy nghĩ một lúc: "Đó không phải là lỗi của ngươi?"

"Chính xác." Hắn gật đầu: "Nếu nàng là một phù thủy được giáo hội nuôi dưỡng từ nhỏ, nàng sẽ chỉ coi ngươi như những kẻ phản bội và những kẻ sa đọa, không ở chung mấy năm thì khó mà hòa tan tư duy đã cứng nhắc của nàng được… Ít nhất, ngươi cũng đã cứu Wendy và những người khác một mạng. "

Nightingale cười: "Ngươi đang an ủi ta?"

"Ư ..." Roland ho khan hai tiếng: "Ta thực sự nghĩ như vậy."

"Đừng lo lắng, ta sẽ không cảm thấy buồn cho kẻ thù. Mặc dù nàng là một phù thủy nhưng con đường mà nàng chọn hoàn toàn khác với tương lai mà ta hi vọng sẽ thấy, chuyện này ta đã nghĩ thông suốt trên đường ngồi thuyền trở về rồi." Nightingale gắp một miếng cá khô đưa vào miệng: "Hạ gục kẻ thù và bảo vệ các tỷ muội. Ta chỉ đang làm nhiệm vụ mà mình phải làm thôi."

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi!” Roland nói với vẻ hài lòng. Xem ra mình vẫn đánh giá thấp nàng, cứ tưởng nàng sẽ cảm thấy lạc lõng và bối rối khi tự tay mình giết phù thủy, nhưng không ngờ nàng có thể tự điều chỉnh được trong thời gian ngắn, xem ra cho dù là tâm trí hay niềm tin thì Nightingale gần như đã sắp trưởng thành.

“Nhưng mà có một chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Nàng nuốt miếng cá, ngập ngừng một lát rồi mới nói.

"Cái gì?"

“Mấy ngày nay ngươi và Anna có làm gì không?” Mặc dù giọng nói của Nightingale càng ngày càng thấp nhưng mắt nàng vẫn dán chặt vào vương tử: “… Ngươi biết ý ta muốn nói tới cái gì rồi đó.”

Roland thiếu chút nữa là rớt cái ly trong tay: "E hèm, ngươi hỏi chuyện này để làm gì... mấy ngày nay ta bận rộn thu xếp nơi ăn chốn ở cho đào dân, thậm chí ta còn không có cơ hội ở riêng bên cạnh nàng!”

Hai mắt nàng đột nhiên sáng lên: "Ngươi không có nói dối."

"Tất nhiên là không có, ta chính là…”

Roland còn chưa kịp nói hết nửa câu sau thì Nightingale đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn, ngay sau đó hắn cảm giác được một cánh môi mềm mại dán lên bên ngoài miệng của mình, động tác thoáng qua, chỉ còn lại chút vị mặn của cá khô. Một lúc lâu sau hắn mới nhận ra được đối phương đã làm gì.

“Chờ chút.”

Kết quả là những lời muốn nói lại không nói ra được, hai ngón tay mảnh khảnh bị miệng của hắn, tuy rằng không nhìn thấy nhau nhưng hắn biết Nightingale đang ở bên cạnh hắn.

"Ta biết ngươi muốn nói gì..." Nàng thì thầm vào tai hắn: "Ta không muốn thay đổi gì cả, cũng không có ý định lấn tới trước mặt Anna, chỉ mong được ở bên cạnh ngươi, vậy thôi. . . xin thứ lỗi cho ta, ta không dám hiện hình bởi vì bây giờ ta không biết mình nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với ngươi. Điện hạ, ngươi không ghét ta đó chứ?”

"..." Roland há to miệng, nếu nói là ghét Nightingale thì hoàn toàn không có chuyện đó, chướng ngại trong lòng hắn là nhận thức của hai mươi năm trong quá khứ mà không phải chỉ đơn thuần là thích, điểm này, hắn không thể nào lừa gạt bản thân mình.

"Nếu đã như vậy." Nàng thì thầm: "Vậy thì đừng nói gì cả. Đó không phải là lỗi của ngươi, ta chỉ làm những gì ta muốn làm."

Bình Luận (0)
Comment