Sau khi ăn tối, Anna bước vào bếp mang theo một túi lớn nấm Bird’s Kiss.
Những cây nấm trắng này được Macy hái từ khu rừng Doge - không giống như nấm thông thường, nấm Bird’s Kiss thường mọc trên đỉnh của những cây to, dựa vào chất dinh dưỡng của cây để tồn tại, và chúng cũng là thức ăn ưa thích của một số loài chim. Mặc dù hương vị của nó vô cùng thơm ngon, thân nấm đầy đặn tinh xảo, mềm, nhưng vì mọc trên cao nên khi đứng bên dưới rất khó phát hiện, và không mấy ai chịu trèo lên từng cây đại thụ để tìm hái nó.
Mà vào ngày sinh nhật của nàng thì mẹ của nàng thì thường đi hái một ít về để làm một hai món nấm để mừng sinh nhật của nàng, so với bánh mì mốc meo và cháo lúa mạch nhạt nhẽo vô vị thì hương vị đặc biệt của nó khiến cho nàng khó mà quên được. Dù không còn phải lo ăn không đủ no, thức ăn hàng ngày cũng phong phú hơn rất nhiều nhưng nàng vẫn muốn tự tay làm một hai món ăn chỉ có ở trấn nhỏ Tây cảnh mới có thể ăn được này, chia sẽ cho Roland điện hạ mỗi ngày đều bận rộn đến khuya.
Bếp lửa trong bếp đã tắt nhưng không khó khăn gì đối với Anna, nàng ném củi vào bếp và triệu hồi ngọn lửa đen ra, sau đó lửa trong bếp bùng cháy mạnh mẽ.
Lúc này, Nightingale đột nhiên từ trong tường chui ra: "Này, ngươi đang làm gì đó?”
"Ta muốn nấu một ít đồ ăn cho điện hạ, gần đây hắn thức đến khuya mới đi ngủ, còn ngươi thì sao?”
"Ahaha." Nàng sờ sờ sau ót: "Ta chỉ muốn tìm chút đồ ăn vặt... ta hơi đói." Dừng một chút, nàng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi định làm gì?”
"Hmm... nấm nướng mật và súp nấm." Anna mở túi ra và để lộ những cây nấm Bird’s Kiss bên trong. "Chúng đều là những món ăn chỉ có ở Biên Thùy Trấn. Ngươi có muốn thử không?"
Nightingale gật đầu và nhanh chóng nói tiếp: "Ngươi có thể dạy ta không? Ta cũng muốn học nấu cái này."
"Được." Anna cười nói: "Rất dễ dàng."
Sau khi thái nấm, nàng nắm một nắm và đưa cho Nightingale: "Đầu tiên, phết một lớp bơ đều lên cả hai mặt của nấm, sau đó cho chúng lên lửa và nướng cẩn thận cho đến khi cả hai mặt vàng đều. Chú ý đừng nướng quá lâu, nếu không thì sẽ bị khét.”
"Chà." Nightingale cầm lấy những lát nấm Bird’s Kiss, học theo Anna, bôi bơ lên cả mặt trước và sau: "Gần đây điện hạ đều làm việc đến khuya?”
"Đúng vậy, để ổn định người tị nạn và vẽ một số bản vẽ máy móc mới, hầu như ngày nào hắn cũng đi ngủ sau nửa đêm. Có nhiều lần ta đi ngang qua văn phòng thì ta vẫn nhìn thấy ánh sáng lộ ra qua khe cửa." Anna gật đầu: "Đi gần nửa tháng, ngươi rất nhớ điện hạ đúng không? "
Tay Nightingale hơi run lên, vài miếng nấm rơi vào trong bơ: "Ừ... thực ra thì cũng ổn..."
"Không phải chỉ có ngươi. Lightning, Lily, Echo và Wendy đều nhớ điện hạ. Họ nói không có chỗ để tắm. Họ muốn trở lại từ lâu rồi." Anna đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của người đối diện hơi kỳ lạ: "Ơ, có chuyện gì vậy?"
"Không.” Nàng lắc đầu, nhặt nấm lên, hơi xấu hổ cười cười: "Thì ra là vậy, quả nhiên là... rất nhớ."
"Đúng vậy." Anna cầm lấy miếng nấm đã được bôi bơ để lên trên lửa: "Nếu ta rời xa điện hạ nửa tháng, không, có lẽ chỉ cần mấy ngày thì ta sẽ rất nóng lòng muốn gặp lại.”
Cuộc gặp gỡ với Roland Wimbledon trong ngục tối là khoảnh khắc đáng kinh ngạc nhất trong cuộc đời nàng, đến hôm nay nhìn lại, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp và biết ơn. Nếu không có điện hạ, cho dù có thể tiếp tục sống thì nàng cũng chỉ sống trong thiếu hiểu biết và hoang mang, tựa như những dân trấn đã chết lặng đó vậy.
Chính điện hạ đã dạy cho nàng biết vẻ đẹp của thế giới này, cho dù đó là món bít tết sốt tiêu phủ nước sốt hay "Cơ Sở Lý Thuyết Của Khoa Học Tự Nhiên", sự xuất hiện của hắn đã khiến cho cuộc sống của nàng tràn ngập những điều mới mẻ, làm cho nàng cảm thấy mình không hề giống như những người khác mà là một phù thủy độc nhất vô nhị.
Chắc chắn các tỷ muội cũng cho rằng chỉ cần mọi người ở chung lâu dài với điện hạ thì sẽ không thể không rơi vào những ý tưởng hay ho và sự quyến rũ đặc biệt của hắn. Anna tin chắc là như vậy.
“À, có phải tôi nướng cái này lâu quá rồi không?” Nightingale nâng nĩa sắt lên, một mặt nấm đã chuyển qua màu nâu.
"Hẳn là vậy..." Nàng không nhịn được cười ra tiếng: "Nấm Bird’s Kiss rất non, cho nên thời gian nướng phải điều chỉnh cho chính xác, ngươi thử thêm vài lần thì có thể làm được thôi. Ta chuẩn bị nguyên liệu cho món hầm trước."
Nightingale nhúng những miếng nấm hơi nát với mật ong và muối, rồi ném vào miệng: “Chà, nó khá ngon.” Nàng tò mò hỏi khi thấy người đối diện đã khéo léo trộn nhiều loại cây cỏ và phối liệu với nhau: “Trước đây ngươi thường làm như vậy sao?”
“Ừ, làm đồ ăn, xay bột mì, làm công việc bán thời gian cho giới quý tộc, tắm và cạo lông cho đàn cừu của hàng xóm.” Anna nói: “Ngoại trừ đến chỗ học viện của lão sư Kal để học thì những thời gian khác đều được dùng để làm những chuyện này." Anna dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng sau khi mẫu thân ta qua đời, cha ta không cho ta đến học viện nữa, thậm chí còn không cho phép ta ra khỏi nhà."
"Xin lỗi…”
"Không sao đâu, tất cả đã là quá khứ hết rồi." Anna hai mắt sáng ngời, như hồ nước xanh thẳm dưới ánh trăng: "So với đa số phù thủy, ta đã rất may mắn rồi, không phải sao?”
Những lát nấm được bôi bơ hơi co lại bởi sức nóng của ngọn lửa, phát ra tiếng nổ lách tách. Rắc thêm một chút muối, sau hai lượt đảo đều có thể ngửi thấy mùi thơm, bơ đun nóng tỏa ra mùi thơm của sữa, hòa quyện với hương vị độc đáo của nấm Bird’s Kiss khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cuối cùng, cho vào trong bình mật ong xoay một vòng là xong một miếng nấm nướng mật. Cả nấm Bird’s Kiss lẫn mật ong đều được lấy từ rừng Doge. Đối với người dân địa phương, nếu như khi đi đốn củi mà đốn được một cái cây có cả nấm Bird’s Kiss và tổ ong trên đó thì được xem là một ngày rất may mắn.
Khi chiếc nồi dùng để hầm súp phun ra khí trắng, hai người cũng đã nướng xong nấm và nêm gia vị.
"Xong rồi, ít ra trông cũng không tệ lắm." Nightingale cho một miếng nữa vào miệng: "Vậy ta cũng có tài nấu ăn... phùng, miếng này có vẻ hơi mặn."
"Vừa đúng thời gian." Anna nhìn màn đêm ngoài cửa sổ: "Chúng ta đưa qua cho điện hạ đi."
"Phiền ngươi giúp ta đưa cho hắn." Nàng đan hai tay vào nhau: "Làm ơn."
"Ngươi không đi với ta sao?”
"Không." Nàng cười cười: "Bởi vì ta không biết nếu đi gặp hắn trong lúc này thì nên biểu hiện như thế nào.
Anna giật mình, chưa kịp hỏi ý nghĩa của câu này thì nàng đã biến mất trong không khí. Biểu hiện như thế nào rất quan trọng sao? Mỉm cười, chán nản hoặc mặt không cảm xúc đều được chứ. Cho dù vừa mới ra khỏi ngục thất, mất tự tin đối với mọi chuyện, mất hết can đảm cũng không khiến cho điện hạ cảm thấy phiền lòng, vậy tại sao lại phải trốn tránh? Nàng nghĩ ngợi một lúc nhưng cũng không thể hiểu nổi cho nên lắc đầu rồi tự mình bừng chén đĩa và canh đi tới văn phòng.