Roland đang thiết kế mẫu huân chương cho lễ trao thưởng ngày mai, theo lý thuyết thì công việc cũng không quan trọng lắm này phải được hoàn thành từ lâu rồi, nhưng mà từ xế chiều cho đến giờ tinh thần hắn có chút không tập trung được.
Chính xác mà nói thì là sau Nightingale hôn hắn.
Tuy rằng lúc trước đã có linh cảm trước rồi nhưng đối phương không nói rõ nên hắn cũng không chủ động nói, nhưng bây giờ đã chắc chắn, hắn nên đáp lại tình cảm của đối phương như thế nào?
Câu hỏi của Nightingale cũng làm cho hắn hiểu được rằng hắn không ghét Nightingale và thậm chí hắn còn có phần đắc chí. Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, điềm đạm, còn là người ở chung sớm chiều với mình thì ai mà ghét cho được? Nguyên nhân khiến cho Roland không thể nào ngay mặt đpá lại được là do những tư tưởng cố hữu tồn tại trong hai mươi năm qua, những vấn đề thực tế mà hắn sẽ phải đối mặt trong tương lai, và... suy nghĩ của Anna. Đặc biệt là cái cuối cùng, hắn không thể không quan tâm Anna mà chỉ làm theo ý thích của mình được.
Có lẽ chỉ có thể để cho thời gian trả lời những câu hỏi này.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi, cửa không khóa.” Roland nói, đồng thời hơi ngạc nhiên, ai sẽ đến văn phòng vào lúc này?
Người mở cửa đi vào là Anna, chỉ thấy nàng đang cầm hai đĩa ăn trong một tay và tay kia thì bưng một cái nồi. Nàng còn chưa lên tiếng thì Roland đã có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn.
"Ăn?"
"Ừ." Anna mỉm cười, đặt đĩa lên bàn, sau đó gỡ nắp vung ra và đổ nước súp màu trắng sữa ra: "Món này là nấm nướng mật, một đĩa là ta làm, một đĩa là do Nightingale làm, còn trong bình là súp nấm, dùng một ít loại cây cỏ có mùi thơm và gia bị bình thường.”
"Trông rất ngon." Roland liếm môi: "Ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi."
Anna gật đầu và ngồi xuống đối diện.
"Nightingale ở đâu, sao nàng không đến?”
"Nàng nói... nàng không biết dùng biểu cảm như thế nào khi gặp ngươi." Nàng trả lời: "Ta không hiểu tại sao nàng lại quan tâm đến điều này."
"..." Thì ra là thế, Roland thở phào nhẹ nhõm, tuy ngoài miệng nói rất tự tin, không hề hối hận, còn nói ‘không phải lõi của ngươi, ta chỉ làm chuyện ta muốn làm’ nhưng thực chất thì không phải, so với một con sóc cố lấy hết can đảm thò đầu ra khỏi hang cũng không xịn hơn bao nhiêu. Đúng là, rốt cuộc thì là can đảm hay là không can đảm... "Nếu vậy thì ăn trước đi."
Bốc một miếng nấm rồi cho vào miệng, vị ngọt của mật ong tan ngay trong miệng, tiếp theo là nước cốt có trong nấm, thời đại không có bột ngọt này, cảm giác thơm ngon béo ngậy này cũng đủ khiến người ta choáng váng... mà thêm một chút muối lại khiến cho vị của nó đậm đà hơn nữa. Cuối cùng, độ dai, trơn mềm của nấm, hương vị phải nói là không chê vào đâu được.
“Đây… không phải là nấm bình thường đúng không?” Roland ngay lập tức phát hiện ra sự độc đáo của nó sau khi nuốt, nấm bình thường thì có thể giữ được độ mềm sau khi nướng đã là tốt lắm rồi, sao vẫn còn giữ lại nước được. Hơn nữa nước này cũng không phải là nước súp.
"Ừ, đó là một đặc sản của khu rừng Doge. Người dân trong trấn nhỏ gọi nó là nấm Bird’s Kiss." Anna cười nói về nguồn gốc của loài nấm này: "Chính vì thế nên ta cũng muốn cho ngươi nếm thử nó một lần.”
Roland nếm thử một loại nấm khác dùng để nấu súp, cũng rất ngon, nước cốt đậm đà hơn rất nhiều, cảm giác như đang ăn bánh bao súp, khi nhai thì thấy giòn hơn. Hương vị quen thuộc này khiến cho hắn nhớ tới một loại gia vị rất phổ biến ở đời sau, phù hợp với bất cứ món ăn nào - bột ngọt. Trước khi glutamate natri được phát hiện ra, các đầu bếp chỉ có thể sử dụng các phương pháp gián tiếp để tăng vị umami cho các món ăn, chẳng hạn như sử dụng gà nguyên con, xương, nấm và đậu nành để làm nước dùng. Mặc dù các thế hệ đầu bếp sau này thích sử dụng hương vị nguyên bản để thể hiện kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của họ nhưng phải nói rằng ngay cả những người mới học nghề tay nghề còn kém nhưng chỉ cần bổ sung bột ngọt thì đã có thể làm cho hương vị của đồ ăn tăng lên một cấp rồi.
Nếu nấm Bird’s Kiss trời sinh đã đầy đặn mọng nước thì nó sẽ trở thành một nguyên liệu chiết xuất bột ngọt lý tưởng. Nó mọc trên cây và khó hái nên không được phổ biến rộng rãi? Đây không phải là vấn đề đối với Roland.
"Có nhiều nấm loại này không?"
"Ta không biết... nhưng chắc là rất nhiều." Anna cắn một miếng nhỏ, nói: "Macy nói nàng chỉ bay quanh bìa rừng nhưng đã hái về cho ta một túi lớn."
"Đây là một tin tức tốt.” Roland ăn sạch những lát nấm nướng của Anna, duỗi đũa sang một đĩa khác. "Ta đang lo, bít tết cứ hết rãi tiêu rồi bôi mật, ăn muốn ngán rồi... phụt."
"Chuyện gì vậy?"
“Không… không có gì.” Trong lòng hắn bật khóc, trời ạ, cái miếng này mặn quá, là do Nightingale lỡ tay làm rơi vào hũ muối sao? Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nuốt nấm. Sau đó, Roland phát hiện rằng những lát nấm còn lại hoặc là bị khét hoặc là chưa chín, còn có kiểu một mặt đã chuyển sang màu nâu và mặt còn lại vẫn còn nguyên. May mắn thay nấm Bird’s Kiss vốn đã rất ngon rồi, nhờ nó mà khỏa lấp được tài nghệ nấu nướng kém cỏi của nàng.
“Ta… ta no rồi.” Hắn đặt đũa xuống, cuối cùng cũng ăn xong đĩa thứ hai, sau đó uống cạn bát súp, bụng cũng căng phồng lên. "Cảm ơn ngươi."
“Ừ, còn có Nightingale nữa.” Anna cười rất dễ thương, Roland không kìm được đưa tay bóp mũi nàng. Còn nàng thì ồ lên một tiếng, hôn lên má vương tử: "Vậy ta đi rửa bát, ngươi nhớ đi ngủ sớm."
Sau khi phù thủy rời đi, Roland khẽ thở dài.
Tuy nói không quan tâm đến suy nghĩ của Anna... nhưng có vài chuyện cũng không có dễ nói ra như vậy. Hắn bất lực nghĩ, chắc chuyện này cũng liên quan đến thân phận ‘chó máy’ của hắn, dù sao thì hắn cũng hiếm khi giao thiệp với người khác giới trong suốt thời gian học. Ngay cả khi hắn đã thành công bước vào một viện thiết kế quy mô lớn sau khi tốt nghiệp với mức lương đáng kể thì điều này vẫn không thay đổi.
May mắn thay vẫn còn một chặng đường dài phía trước trước khi giáo hội bị đánh bại hoàn toàn, hắn có thể từ từ suy tính xem mình nên làm gì tiếp theo. Còn bây giờ, tốt nhất là nên tập trung hoàn thành công việc trước mắt.
...
Sáng hôm sau, khi Roland leo lên bục gỗ dựng tạm ở quảng trường, xung quanh hắn đã có rất đông người.
Biên Thùy Trấn bây giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất so với sự hoang vắng bần hàn trước đó, nói là rực rỡ hẳn lên cũng không sai.
Những ngôi nhà cũ kỹ thưa thớt trong trấn đều đã được phá bỏ, thay vào đó là những công trường xây dựng và những ngôi nhà gạch khắp nơi, hơn nữa, những ngôi nhà này đêuỳ được xây dựng và quy hoạch theo dạng cư xá, nhìn thoáng qua trông rất gọn gàng và ngăn nắp, tuy chỉ chiếm một phần ba diện tích đất trong trấn nhỏ nhưng lại đủ để dung nạp hai ngàn dân bản địa trước đó.
Khi những ngôi nhà ba và bốn tầng được đưa vào xây dựng và các cư xá tiếp theo được mở ra thì cùng một khu đất, người sống ở đó sẽ càng ngày càng nhiều. Còn bây giờ, rõ ràng cái tên Biên Thùy Trấn đã không phù hợp với tình hình thực tế, không một trấn nhỏ nào có thể có dân số gần hai mươi ngàn người và một nhánh quân đội chuyên nghiệp lên đến sáu trăm người. Hắn định đợi mùa xuân năm sau sẽ chính thức công bố nơi đây được thăng cấp lên làm một thành thị chính thức.
Dưới tác dụng của năng lực của Echo, giọng của Roland nhanh chóng khiến mọi người bình tĩnh lại.
"Hôm nay là lễ trao thưởng ở Biên Thùy Trấn nhằm tuyên dương và khích lệ những người có đóng góp đáng kể cho nơi này. Ta đặt chân đến đây đã gần nửa năm rồi. Chúng ta đã đánh bại lũ tà thú, đánh bại công tước, kiến thiết trấn nhỏ thành dáng vẻ như ngày nay. Rất nhiều người đã trả giá rất nhiều cho việc này. Trong số đó có một vài người nổi bật. Họ không phải là quý tộc hay thương gia giàu có. Trước khi làm việc cho ta, họ chỉ là những người bình thường, giống như các ngươi!"
Hắn nhìn quanh và nói lớn: "Nhưng bây giờ, họ sẽ được hồi báo phong phú! Trong đó có cả một huân chương do đích thân ta làm, một trăm miếng kim long và năm mẫu đất!"
Tin tức này đã gây ra một làn sóng trong đám đông, không nói đến huân chương và đất đai, chỉ riêng trăm miếng kim long cũng đã là một khoản tiền khổng lồ mà người ta phải hâm mộ.
"Nghi thức như vậy không chỉ làm một lần, từ này về sau, hàng năm đều sẽ có lễ trao thưởng. Không luận xuất sinh, không kể giàu nghèo, chỉ cần có thành tích xuất sắc thì đều có thể nhận được vinh dự cao nhất này!"
Ngay khi giọng nói của Roland vang lên, Echo mô phòng tiếng pháo lập tức vang vọng quanh đây, trong tiếng nổ vang không dứt, Iron Axe, Kaymer Schuider và Nanawa Pyne được Đệ Nhất Quân vây quanh, đi lên bục gỗ.