Từ khi năm phù thủy ở Đảo Trầm Thụy đến Biên Thùy Trấn, Roland luôn trong trạng thái hưng phấn, sau bữa tối, hắn nằm trên giường mãi không ngủ được nên phải đứng dậy uống hết nửa ly rượu trắng để ép cơ thể mình đi vào giấc ngủ.
Đến ngày thứ hai, khi mấy con ve mùa hạ kêu lên trong vườn thì hắn mới tỉnh. Tinh thần vô cùng phấn chấn trèo ra khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ và bước vào văn phòng - lúc này bầu trời vừa chuyển sang màu trắng, và những tia nắng ban mai đầu tiên tràn vào phòng qua cửa sổ kính, chiếu đều khắp sàn.
Roland nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng quen thuộc ngày xưa, nếu bình thường khi mở cửa bước vào thì lúc nào cũng thấy Nightingale nằm trên ghế với dáng vẻ lười biếng. Hắn không khỏi khẽ mỉm cười, ngồi xuống bàn, lấy tập giấy ghi chép từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu vạch ra kế hoạch huấn luyện phù thủy tiếp theo.
Việc giúp đỡ những người mới đến làm quen với môi trường và hòa nhập cộng đồng sẽ do Wendy và Scroll thực hiện, chuyện hắn phải làm là triển khai thế công bằng đạn bọc đường để phù thủy ghé thăm có thể tận hưởng cuộc sống độc đáo và thoải mái tại đây. Không nhất định phải khiến cho bọn họ ở lại Biên Thùy Trấn mới tính là thành công, cho dù bọn họ đi về thì cũng là một cách tuyên truyền tốt cho lãnh địa.
Khi mặt trời đã lên hẳn, cuối cùng Nightingale cũng xuất hiện trong văn phòng: "Ồ? Hôm nay ngươi dậy sớm quá, chẳng lẽ giống như Lily nói, ngươi không kềm nổi khi thấy phù thủy mới?"
“Nói vớ vẩn gì đó?” Roland cười đặt một túi cá khô lên bàn: “Tối hôm qua ở chung với các tỷ muội mới như thế nào?”
“Tỷ muội?” Nàng cong môi: “Đừng quá tin tưởng họ.”
"Chuyện gì vậy?"
Nightingale vươn tay nhấc túi, xoay người ngồi trở lại ghế tựa: "Phù thủy tên Sylvia, trong mười câu nói thì có tới một nữa là dối trá, tuy không nghiêm trọng đến mức trong lòng có quỷ nhưng chắc chắn là có ý đồ gì đó…”
"Ừm ... có thể hiểu được." Roland nói một cách lãnh đạm: "Đại khái là nàng muốn kiểm tra xem liệu ta có thực sự là Roland Wimbledon hay không."
“Hả?” Nightingale khẽ giật mình.
“Nếu tính khí của người thân của ngươi thay đổi mạnh mẽ thì chắc chắn ngươi sẽ tự hỏi liệu hắn đã bị thay thế hay bị kiểm soát đúng không?” Hắn cười nói: “Ta đoán là Tilly cảm thấy ta như vậy, ở vương đô, ta là người chỉ biết chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, ăn hiếp người hiền, sợ kẻ ác, làm sao có thể đứng lên để che chở cho phù thủy? "
Thật ra thì dùng lời bình không hay như thế nào để hình dung tứ vương tử cũng không quá đáng chút nào, hắn tìm được một đoạn ký ức khi còn nhỏ của mình: Khi đó, trong lúc chơi đùa trong vương cung, hắn vô ý đánh nát vvafi cái bình thủy tinh, vì tránh bị trừng phạt nên hắn không chỉ đổ hết trách nhiệm cho Tilly Wimbledon mà còn làm hiện trường giả, ném muội muội mới sáu bảy tuổi của mình vào trong đám thủy tinh vỡ vụn. Với lịch sử đen tối như vậy, người khác không ấn tượng mới là lạ. Bây giờ, hoài nghi ca ca tính tình thay đổi lớn đã không còn là chính mình nữa cũng là chuyện bình thường, bất cứ ai cũng muốn tìm tòi một phen.
"Nghe ngươi nói như vậy ta cũng rất muốn biết rõ." Nightingale tò mò hỏi: "Vậy ngươi có thực sự là Roland Wimbledon không?"
“Phải, và cũng không phải.” Roland dang tay ra.
Nàng sửng sốt: "Tại sao năng lực lại cho ta biết câu nói này là thật?”
“Bởi vì đây chính là sự thật.”
Năng lực của Nightingale chỉ có thể phân biệt những lời nói dối có chủ ý, mà hắn không nghĩ rằng mình đang nói dối.
"..." Nàng cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ôm trán, quyết định từ bỏ suy nghĩ: "Quên đi, sau này ta đi hỏi Anna là được. Cho dù như thế nào đi nữa, ngươi chỉ cần là Roland mà ta quen thuộc là được.”
“Tất nhiên, từ khi gặp ngươi, ta vẫn luôn là ta.” Roland mỉm cười.
Sau bữa sáng, năm phù thủy của Đảo Trầm Thụy được Wendy đưa đến văn phòng.
“Chào buổi sáng, thưa điện hạ.” Năm người cúi đầu chào.
"Thoải mái đi, ta không phải là người chú ý tới lễ nghi nhiều. Các ngươi gọi Tilly như thế nào thì cũng có thể gọi ta như vậy." Roland xua tay: "Ta sẽ không sắp xếp công việc gì cho các ngươi trong tuần đầu tiên, chủ yếu là vì quen thuộc với hoàn cảnh và cuộc sống ở thị trấn. Các ngươi có thể tùy ý đi dạo trong Biên Thùy Trấn, không ai chửi bới thậm tệ vì các ngươi là phù thủy hoặc cố bắt các ngươi để đổi lấy phần thưởng. Ta đã loại bỏ thế lực của giáo hội ở Tây cảnh, cho nên bây giờ chỗ này là vùng đất tự do như Đảo Trầm Thụy.”
"Ta nghĩ các ngươi đều biết nguyên nhân dẫn đến ma lực phệ thể, cho nên không cần phải bỏ luyện tập. Ban ngày cũng không có hạn chế, chỉ cần các ngươi không quên trở về ăn cơm trưa là được, sau bữa tối sẽ có khóa giáo dục tiểu học bao gồm cả học chữ và đọc viết, cũng như toán học đơn giản, kiến thức tự nhiên. Có lẽ Tilly cũng có nói với các ngươi, năng lực của phù thủy, ngoại trừ trưởng thành ra thì còn có thể cường hóa, cho nên nắm giữ những kiến thức này là một chuyện rất quan trọng, ai quan tâm có thể đến tham gia cùng phù thủy trong thị trấn.”
"Ngoài ra, mỗi tháng các ngươi sẽ được trả thù lao là một miếng kim long, còn được nghỉ phép cuối tuần - nếu các ngươi không hiểu thì có thể hỏi Wendy. Tóm lại, cuộc sống thường ngày của các ngươi cũng giống như ở Liên Minh Phù Thủy. Đảo Trầm Thụy là nhà của các phù thủy, và ở Biên Thùy Trấn cũng như vậy." Roland dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ hãy kiểm tra khả năng trước. Mô tả của Tilly trong thư không rõ ràng lắm, ta muốn tận mắt chứng kiến nó, ở đây không tiện sử dụng, chúng ta đổi một chỗ rộng rãi hơn đi.”
“Xin hãy chờ một chút, thưa điện hạ, ta có một thứ nữa muốn đưa cho ngài.” Sylvia nói.
"Nó là gì?"
Nàng mở gói bưu kiện trên tay, đặt lên bàn một vài tờ giấy da ố vàng và một bức thư: "Đại nhân Tilly đã tìm thấy những công văn này trong một di tích ở Fiordland, những gì nàng muốn hỏi ngài đều được viết trong thư này.”
Roland nghi ngờ mở phong thư ra, nội dung thư không dài, hắn nhanh chóng xem hết, nhưng nội dung trong đó lại khiến trong lòng hắn nổi lên một cơn sóng lớn.
Một đảo đá nhân tạo ngủ say dưới đáy biển, thủy triều lên xuống khó lường, kính quan sát vẫn có thể hoạt động sau hàng trăm năm, và cổng đá xây trên vách núi... thật không thể tin được, tại sao Fiordland lại có một di tích đáng kinh ngạc như vậy? Mà câu hỏi cuối cùng của Tilly cũng khiến sau lưng hắn tê rần, nhìn tấm da dê vài lần, hắn phát hiện đúng là những chữ viết này có chút quen thuộc.
Roland nói với Nightingale: “Mau gọi Scroll tới.”
Scroll nhanh chóng từ Tòa thị chính trở về tòa thành, và khi nàng triệu hồi ma lực chi thư, vương tử không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy Thánh Thư được Hacara mang ra từ di tích rừng rậm ở Đông cảnh và những văn hiến được tìm thấy trong di tích ở Fiordland đều sử dụng cùng một loại chữ viết! Suy đoán của Tilly trong bức thư đã được xác nhận, và những tàn tích cổ đại này đều do cùng một nhóm người tạo ra.
Nếu nói rằng giáo hội xây dựng tất cả những thứ này thì tại sao lại vứt bỏ tất cả? Và không chỉ những kiến trúc to lớn này mà ngay cả những ghi chép từ bốn trăm năm mươi năm trước cũng bị xóa bỏ không còn sót lại chút gì. Rốt cuộc thì bọn họ đang cố giấu điều gì vậy?
Cái nắng như thiêu đốt ở cuối hạ cũng không thể làm Roland cảm thấy ấm áp, hắn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, u ám và lạnh lẽo.
Lightning phát hiện tháp đá trong rừng tập Doge, cũng có liên quan tới những di tích này sao? Ngoài ra còn có tà thú, ma quỷ và Thánh Thành Taqira... Bốn trăm năm mươi năm trước, rốt cuộc đã xảy ra biến cố như thế nào? Một sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Roland.
………………………………………………………………………………...