Sau khi giỏ treo hạ xuống, một phù thủy trông khoảng ba mươi tuổi với mái tóc đỏ rũ xuống thắt lưng bước ra khỏi giỏ và chào nàng: "Xin chào, chào mừng đến với Biên Thùy Trấn, ta là Wendy."
Sau đó nàng nhìn Ashes, nở một nụ cười rực rỡ: “Ngươi cũng tới?”
Nàng là phù thủy được Ashes đề cập trước đó? Sylvia trầm ngâm nhìn hai người, có vẻ như họ đã biết nhau từ trước.
“Chào mừng, tôi là Anna.” Sự xuất hiện của một phù thủy khác khiến hai mắt của Sylvia sáng lên, đôi mắt xanh trong như nước hồ đó thật bắt mắt. Nhưng điều khiến nàng quan tâm hơn cả là ma lực của đối phương - khổng lồ, mạnh mẽ, gần như hoàn mỹ. Một hình vuông bao gồm đen, trắng và xám tạo thành từ từ quay, và ngay cả ma lực từ bốn phía tụ lại cũng bị nó bóp méo quỹ tích.
Thật là một lực lượng đáng kinh ngạc? Đây là lần đầu tiên Sylvia nhìn thấy ma lực có cảm giác áp bách như vậy.
“Xin chào, ta tên là Lightning!” Đó là cô gái nhỏ bay bên cạnh chiếc giỏ treo trước đó, sau đó Macy cũng đáp xuống đầu vai của nàng.
"Groo groo!"
Sau khi Ashes giới thiệu ngắn gọn về phù thủy trên Đảo Trầm Thụy, Wendy mỉm cười và mời mọi người lên giỏ treo.
"Túi khí khổng lồ trên đầu được gọi là khinh khí cầu. Chỉ cần có thể cung cấp khí nóng cho nó thì nó có thể đưa mọi người bay qua những ngọn núi và đến đích." Nàng dừng lại một lúc và quay qua nhìn Ashes hỏi: "Ngươi thật sự không muốn đi thị trấn xem sao? Ta nghĩ chắc chắn điện hạ rất muốn gặp lại ngươi."
"Hắn sẽ không hoan nghênh một người có kế hoạch trộm phù thủy của hắn đi." Ashes cười nói: "Những đứa nhỏ này, phiền ngươi chăm sóc.”
"Đúng là..." Wendy lộ vẻ tiếc nuối và mím môi nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với họ."
"Vậy thì mọi người bám chặt nhé." Anna nhắc nhở: "The Looking sắp cất cánh.”
Sylvia chỉ cảm thấy một cú sốc nhẹ dưới chân, chiếc giỏ treo đã rời khỏi mặt đất, nàng thò đầu ra và thấy Ashes và Moriel đang vẫy tay với họ. Cả hai nhanh chóng biến thành những đốm nhỏ như móng tay - dù thế nào đi nữa thì một cuộc sống mới sắp bắt đầu.
Dường như năng lực của Wendy là điều khiển gió, dưới sự điều khiển của nàng, khinh khí cầu di chuyển về hướng đất liền của Greyfort.
Đây là lần đầu tiên Sylvia nhìn mặt đất từ trên không. Mặc dù cả đất và đá đều không thể ngăn cản tầm nhìn của nàng nhưng đây vẫn là một trải nghiệm mới lạ khi đột nhiên có được một tầm nhìn rộng lớn như vậy. Nàng cố gắng triệu hồi Ma Lực Chi Nhãn nhưng không ngờ những cảnh tượng hỗn loạn cứ tràn ngập trong tâm trí nàng như bức tường đá ẩn sâu dưới đáy biển, sông ngầm nối với biển, xương thú vùi trong bùn… và sự hình thành của các nham thạch dưới lòng đất. Những hình ảnh này nhất thời khiến cho đầu Sylvia đau như muốn nứt, nàng vội vàng dừng Ma Lực Chi Nhãn, thở hổn hển ngồi dựa vào giỏ treo.
“Ngươi không sao chứ?” Có người hỏi. Nàng mở mắt ra và thấy rằng đó là Wendy.
"Ừ, chỉ là hơi... chóng mặt thôi."
“Hít sâu một vài lần thì sẽ khá hơn một chút,” Wendy mỉm cười nói: “Nhiều người cảm thấy khó chịu trong lần đầu tiên nhấc chân lên khỏi mặt đất.”
“Cảm ơn, ta đã khá hơn rồi.” Sylvia gật đầu.
Không khí trên đường đi hài hòa hơn nhiều so với mong đợi ban đầu của nàng. Đúng như Ashes nói, Wendy quan tâm đến mọi người và sẽ không đối xử khác biệt với họ vì họ là người mới. Dù Anna không nói nhiều nhưng nàng vẫn sẽ trả lời một cách nghiêm túc miễn là có người hỏi nàng. Lightning có vẻ rất thân với Macy, tính tình rất sôi nổi, lâu lâu lại dẫn chim bồ câu béo ú bay vào giỏ treo và nói chuyện phiếm với mọi người, không coi mình là người lạ gì cả.
Có Macy đóng vai trò là sợi dây gắn kết giữa hai bên, bốn người còn lại dần dần thoải mái, bắt đầu hỏi Lightning về tình hình ở Biên Thùy Trấn. Càng về sau, cô gái nhỏ dứt khoát lượn lờ bên cạnh chiếc giỏ treo, kể cho mọi người nghe câu chuyện về thị trấn chống lại tà thú và quân xâm lược, còn có những phát mình không thể tưởng tượng nổi của vương tử điện hạ, khiến cho mọi người nghe sửng sờ.
Không bao lâu sau, khinh khí cầu bay đến trên không tòa thành.
Xét riêng về diện tích thì thị trấn này quả thực xứng danh là vùng biên giới, nó nhỏ bé và hẻo lánh, quy mô không lớn bằng một phần ba của Đảo Trầm Thụy. Tuy nhiên lại có rất nhiều dân, cho dù ở quảng trường trung tâm, vùng ngoại vi của bức tường thành, hay trên bờ sông thì đều có thể nhìn thấy người dân có mặt ở khắp mọi nơi. Họ tới tới lui lui, tạo thành dòng người như một con suối nhỏ.
Khinh khí cầu trực tiếp hạ cánh xuống sân của tòa thành, vừa bước ra khỏi giỏ treo thì một tiếng nổ vang đột ngột vang lên, Sylvia vì mất cảnh giác nên sửng sốt và sững người một lúc. Bốn người còn lại cũng không khá hơn là mấy, thậm chí Honey còn chui ngược lại vào trong giỏi treo, chỉ lộ ra nửa cái đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Wendy không nhịn được cười: "Đừng lo lắng, đây là điện hạ đang đốt pháo mừng, chào mừng các ngươi."
Đi qua các hành lang xanh và vào sảnh tòa thành, cuối cùng Sylvia cũng nhìn thấy ca ca của Tilly — hắn ngồi trên ghế chính của hội trường và ngoại hình của hắn trông hơi giống với ngũ vương nữ điện hạ, cũng có một mái tóc màu xám, trên người không đeo trang sức, biểu cảm của hắn rất thoải mái và tự nhiên. Mặc dù khuôn mặt của hắn không khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui như đại nhân Tilly nhưng hắn lại có khí chất trầm ổn, chỉ cần ngồi ở đó là có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
“Chào mừng đến với Biên Thùy Trấn, ta là lãnh chúa của Tây cảnh, Roland Wimbledon, ta nghĩ rằng ngươi đã biết tên ta.” Hắn đứng dậy và mỉm cười: “Tilly Wimbledon là muội muội của ta, vì vậy, ngươi không cần cảm thấy bị gò bó, hãy xem thị trấn như Đảo Trầm Thụy.”
Sylvia không khỏi mở to Ma Lực Chi Nhãn, sau đó không khỏi giật mình.
Bóng tối đã không xuất hiện như mong đợi, thậm chí đối phương còn không đeo Thần Phạt Chi Thạch, không có dấu vết của ma lực hoạt động trên cơ thể hắn – dáng vẻ chân thật của hắn như thế nào thì dưới ánh mắt cũng sẽ như thế đó. Đó không phải là ngụy trang hay bị kiểm soát mà chỉ có thể cho thấy người đàn ông trước mặt nàng chính là Roland.
Trong các biện pháp đối phó mà đại nhân Tilly dạy cho nàng, chỉ có một câu duy nhất dành cho tình huống “không có manh mối”: “Gửi tin tức lại cho Đảo Trầm Thụy.”
...
Những gì mà Roland nói sau đó, nàng hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu như có một mớ hỗn độn. Vì hoàn thành nhiệm vụ cúa đại nhân Tilly giao, thậm chí nàng còn nghĩ về những từ ngữ và cách diễn đạt được sử dụng trong cuộc nói chuyện, và thậm chí còn chuẩn bị cho việc bị bỏ tù, nhưng kết quả là hoàn toàn không có ích lợi gì cả. Kế tiếp, nàng chỉ cần đợi đến cuối tháng và nhờ Macy mang thông tin này về là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà sao có thể như vậy được? Một nhà quý tộc chân chính lại quyết tâm che chở cho phù thủy? Cũng trở thành thủ lĩnh của Hội Cộng Trợ?
Chênh lệch tâm lý khiến Sylvia hơi choáng váng, và nàng vẫn chưa tỉnh táo lại cho đến khi điện hạ sắp xếp phòng ngủ cho bọn họ.
"Tình hình đại khái là như thế này, tòa nhà cho phù thủy vẫn chưa hoàn thành nên các ngươi chỉ có thể sống tạm trong toa thành và chung phòng với các phù thủy khác. Tất nhiên, điều này cũng thuận tiện để các ngươi có thể nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống trong thị trấn." Roland nói: “Đêm nay sẽ có một bữa tối thịnh soạn chờ mọi người, như một lời chào mừng chính thức dành cho tất cả mọi người khi đến Biên Thùy Trấn, hãy hưởng thụ nó.”
Sylvia cảm thấy nhẹ nhõm vì kết quả của việc chia phòng, cuối cùng nàng cũng được sắp xếp để ở chung với Wendy, đánh giá từ một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi cho thấy, Wendy đúng là một tiền bối tốt, ở chung cũng sẽ khá thoải mái. Nhưng ngoài nàng ra, hình như còn có một phù thủy khác tên là Nightingale sống trong phòng.
Mong người đó cũng là người dễ dãi, Sylvia không khỏi nghĩ.
………………………………………………………………………………...