Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 267

Chương 267
Chương 267

Đi qua hành lang tối tăm, ngồi lồng đi vào trong một khu vực trống rỗng lớn dưới lòng đất, Mael lại đến Trụ Bí Thánh Điện.

Obas Llane đã đợi sẵn ở cửa.

Trông hắn già hơn lần trước chút ít, hốc mắt hõm vào trong, nếp nhăn nơi khóe mắt lan ra cả má như mạng nhện, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng và đầy ân cần. Mael không khỏi hốc mắt cay cay, quỳ xuống trước mặt hắn: "Miện hạ, chúng ta…"

"Đứng lên đi, đứa nhỏ.” Giọng giáo hoàng đều đều và điềm đạm: "Nghe nói các ngươi đang gặp rắc rối? Đến sảnh lớn bàn đi."

Hôm nay không phải ngày chuyển hóa, trong sảnh lớn không có những hàng nến dài như những vì sao được thắp dọc theo chân tường, chỉ có một vài ngọn nến được đặt ở một vài góc. Giáo hoàng ngồi trở lại ghế chính và thở dài một hơi: "Nói đi, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."

Mael biết rõ chức trách của miện hạ Obas Llane nặng nề, hắn cũng không phải là không biết được tin tức bên ngoài Thánh Thành mà là không có thời gian để ý tới những chuyện vụn vặt này cho nên mới thành lập ba đại chủ giáo, cùng nhau quản lý giáo vụ. Mình hẳn phải gắng hết sức không để cho những chuyện này làm phiền miện hạ, nhưng với t,h rắc rối như bây giờ, hắn đã không còn năng lực giải quyết nữa.

Mael nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện.

"Heather chết rồi sao..." Obas Llane im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài nói: "Một cô gái nhỏ, sức quan sát nhạy bén, thông minh và ngoan đạo, ta nhìn nàng chậm rãi lớn lên."

"Xin miện hạ hãy nén bi thương.”

"Kẻ sát nhân chắc chắn sẽ bị trừng phạt." Giáo hoàng gật đầu: "Tình hình hiện tại là Garcia và vương quốc Wolfheart đang giúp đỡ lẫn nhau sao? Độc dược mới không có tác dụng sao?"

"Nó đã phát huy được kỳ hiệu khi công phá Brokentooth Fort, quân phòng thủ cố gắng chống đỡ được một tháng thì gục ngã hết, quân thẩm phán nhanh chóng đánh vào trong thành, khu dân cư hầu như không còn người sống. Tuy nhiên, khi tấn công thành Wolfheart thì dường như độc dược không phát huy được tác dụng nữa, bây giờ kẻ địch vẫn chống cự rất ương ngạnh.” Mael báo cáo.

“Ngươi phạm hai sai lầm.” Obas Llane chậm rãi nói: “Bệnh do độc dược gây ra sẽ tử vong trong bảy đến mười ngày, các ngươi nên tranh thủ lần đầu tiên phát bệnh để tấn công, sau đó nhanh chóng chữa trị cho cư dân trong thành, như vậy thì có thể hạ thấp địch ý của bọn họ trên diện rộng. Đừng quên rằng chúng ta cần càng nhiều người càng tốt chứ không phải những thành phố trống rỗng."

"Điểm thứ hai là sau một tháng mưới động thủ, tuy có thể giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất nhưng nó cũng giúp kẻ địch có đủ thời gian phản ứng để tìm ra cách trị bệnh. Bản chất của loại độc dược mới để ma hóa tà thú, căn cứ vào Ma Năng Thánh Điển ghi lại, có hơn bảy mươi loại năng lực có thể hạn chế nó lây nhiễm, và có hơn ba mươi loại năng lực có thể trực tiếp giết chết nó, một thành thị mấy vạn người, xuất hiện một vị phù thủy như vậy cũng không kỳ quái.”

"Ý ngài là bọn họ đã thông đồng với phù thủy?”

"Đến thời khắc sống còn thì ai mà quan tâm xem bọn họ phải là tay sai của quỷ dữ hay không?" Giáo hoàng bình tĩnh nói: “Không cần biết phù thủy này tự mình đứng ra hay là bị vạch trần mà không thể không cứu trị dịch bệnh, đối với giáo hội thì cũng không phải là một tin tức tốt. Nếu như bọn họ có thể ngăn cản thế công của chúng ta thật, chắc chắn danh vọng của phù thủy sẽ có chuyển biến mang tính đột phá ở Wolfheart, thậm chí còn sẽ được coi là anh hùng.”

“Tất cả đều là lỗi của ta.” Mael đau lòng cúi đầu.

"Quả thực là một sai lầm nhưng cũng không có gì nghiêm trọng lắm, ngươi cũng vì giảm bớt tổn thất cho quân thẩm phán và quân thần phạt nên mới vạch ra một chiến lược như vậy." Obas Llane lấy quyền trượng gõ gõ vào vai của hắn: “Hơn nữa, tam vương nữ và lang vương tụ tập lại một chỗ cũng là cơ hội cho chúng ta.”

“Cơ… hội?” Chủ giáo giật mình.

"Không sai, cơ hội để một mẻ hốt gọn bọn họ.” Obas Llane đứng lên. "Ngươi đi theo ta."

Có hộ vệ dẫn đường, Mael theo chân giáo hoàng ra khỏi cơ quan bí mật và chậm rãi đi vào sâu trong sơn động. Thần Phạt Chi Thạch to lớn phát sáng lờ mờ, soi sáng con đường dưới chân mọi người, dần dần, ánh sáng càng ngày càng tối, Mael nhịn không được quay đầu nhìn lại và thấy Trụ Bí Thánh Điện và thần thạch đã bị bỏ xa phía sau hắn, hộ vệ cũng đốt một ngọn đuốc để tránh vấp phải sỏi dưới đất, trượt chân.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đã đến rồi, đứa nhỏ.” Obas Llane miện hạ dừng bước, thở gấp gáp: "Khò khè... già rồi, mới đi có một chút như vậy mà đã hết sức..."

Một hộ vệ tiến lên đỡ lấy hắn: "Miện hạ, để cho ta cõng ngài đi."

"Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi." Hắn đứng đó một lúc rồi ra lệnh: "Đốt than lên đi."

Lúc này, chủ giáo mới để ý tới, có vài cái khung sắt cao ngất được dựng đứng trước con đường đá, người bình thường sẽ khó nhìn thấy những tác phẩm bằng kim loại ẩn trong bóng tối này trừ khi hộ vệ cầm đuốc đến gần. Hộ vệ trèo lên giá bằng thang cuốn và châm lửa bồn nhựa thông trên đỉnh, một đám lửa chói lọi bùng lên. Mael nheo mắt một cái, sau khi đã thích nghi với sự thay đổi của ánh sáng thì mới nhìn về phía trước.

Trong ánh lửa đung đưa, trước mặt mọi người xuất hiện một tấm bạt đầy bụi, nó phồng lên cao, hiển nhiên là đang bao phủ một con quái vật khổng lồ bên dưới.

“Ta dự định đợi đến hai năm cuối cùng mới lấy nó ra để chống lại tà thú hung mãnh hơn, nhưng xem ra bây giờ phải kích hoạt sớm.” Obas Llane vẫy tay: “Vén tấm bạt ra.”

"Đây là ..." Khi tấm bạt rơi xuống, Mael không thể tin vào mắt mình. Đó là một chiếc xe sắt bốn bánh to lớn, trông rất dữ tợn, một bánh xe của nó còn cao hơn cả đầu của mình. Nó không có thùng xe, chỉ có sừng kim loại đáng sợ và giá đỡ bằng xương động vật, chính giữa giá đỡ là một tấm chắn bằng xương gai, to gấp ba bốn cánh cửa. Hai thanh sắt thẳng, nhọn ở hai bên trái và phải, nhô ra khỏi các khe hở trên tấm chắn và hướng thẳng về phía trước, giống như những mũi tên sắc nhọn sẵn sàng lao đi. Hai bên xe sắt có hàng chục thanh sắt như vậy, mỗi thanh có độ dày bằng bắp đùi mình, phản chiếu ánh kim loại mờ ảo dưới ánh sáng của chậu than.

“Thánh Điển đặt tên cho nó là ‘thú công thành’.” Giáo hoàng bước đến bên xe sắt và vỗ vào thanh sắt rắn: “Nó chỉ có thể được kích hoạt bằng ma lực, và cần ba bốn phù thủy mới có thể làm cho nó vận chuyển bình thường được. Phạm vi tấn công của thú công thành xa hơn nhiều so với máy bắn đá và xe nỗ, tường thành bình thường khó có thể chịu được sự công phá của những mũi tên sắt, thuyền buồm làm bằng gỗ lớn giống như tờ giấy mỏng trước mặt nó, cho dù là phá hủy tương thành vững chắc của thành Wolfheart hoặc ngăn chặn hạm đội Cánh Buồm Đen tiến tới cũng không phải là chuyện khó gì với nó.”

"Đây... đây là vũ khí do Trụ Bí Thánh Điện nghiên cứu chế tạo ra được?”

"Không.” Obas Llane lắc đầu: "Ngươi sẽ không đoán được đâu, nó tới từ chính kẻ địch của chúng ta, ma quỷ trong vực sâu. Đây là lý do tại sao giáo hội giấu thú công thành ở sâu trong hang động. Nhớ lấy, khi sử dụng nó, ngươi phải che giấu tung tích của mình, đừng để dân thường nhìn thấy hình dạng của nó.”

“Ta hiểu rồi.” Mael cúi đầu.

Tại sao phù thủy có thể điều khiển vũ khí của ma quỷ? Chẳng lẽ chúng nó cũng có ma lực giống như con người sao? Hắn đè nén nghi ngờ trong lòng, không tiếp tục truy hỏi nữa. Rõ ràng, những chuyện này thì chỉ khi nào mình trở thành một đời giáo hoàng mới thì mới có tư cách tìm hiểu.

“Ngoài ra, để ngăn Garcia và Lang Vương chạy trốn lần nữa, ta sẽ phái hai người thuần khiết đến giúp các ngươi chiến đấu.” Giáo hoàng nghiêm giọng nói: “Không ai có thể thoát khỏi sự săn đuổi của các nàng… đi đi, dùng máu tươi của đám báng bổ này tiễn biệt Heather.”

Người thuần khiết của giáo hoàng miện hạ! Trong lòng hắn chấn động, những phù thủy được giáo hội nuôi dưỡng và sống sót được gọi là người thuần khiết, những phù thủy dưới trướng của giáo hoàng đều là người mạnh nhất được chọn trong số đó, thậm chí năng lực của bọn họ còn không được ghi lại trong Ma Năng Thánh Điển, khác biệt một trời một vực với những người dưới trướng mình và Heather, Tafron! Bây giờ miện hạ đích thân khẳng định hai người không thể trốn thoát được, như vậy thì kết cục của hai người cũng đã được quyết định.

“Tuân lệnh, miện hạ.” Mael hào hứng đáp.

Bình Luận (0)
Comment