"Bệ hạ, tại sao giờ vẫn chưa có tin tức của ca ca ta?"
Ade hỏi khiến cho Deflick hơi sững sờ, đúng là hai tháng trước Lehman Howth được cử đi cướp phá Tây cảnh, tính lộ trình cả đi lẫn về thì kiểu gì cũng có thể báo cáo tình huống lại hoặc là về vương đô.
Mặc dù một trong những nhiệm vụ được giao cho Lehman là "cố gắng giành quyền kiểm soát Tây cảnh" nhưng trong thâm tâm Deflick biết rằng một ngàn năm trăm người gần như vô dụng sau khi uống thuốc và muốn dựa vào họ để chiếm đóng Tây cảnh thì khả năng không lớn, vì vậy mục đích chính vẫn là chiếm lấy những viên thuốc trong giáo đường trong cứ điểm, xác minh chi tiết về trận chiến của công tước, cuối cùng là tấn công Biên Thùy Trấn và tiêu hao một sinh lực của Roland một chút.
Thủ đoạn này được sử dụng để đối phó với Garcia, có thể nói là lần nào cũng thành công, ngay cả khi không chiếm được cảng Greenwater và dân quân dùng để tiêu hao đối thủ bị xóa sổ hoàn toàn thì hầu hết các kỵ sĩ dẫn đầu đội đều có thể trở về an toàn. Chỉ cần tập kết một đám người vô dụng lại là có thể công kích lần nữa.
Nhưng tại sao Lehman Howth và đội kỵ sĩ đó lại hoàn toàn mất tin tức?
Deflick chậm rãi nói: “Có lẽ hắn đã trì hoãn việc trở về do cuộc tấn công vào thị trấn hoặc hắn đang trên đường trở về.” Deflick nói, hiển nhiên là lý do này không có sức thuyết phục cho lắm nhưng hắn không muốn nói đáp án có thể nhất đó cho đệ đệ của Lehman: "Có lẽ khi ta trở lại vương đô thì sẽ nhận được tin tức của hắn truyền về."
"Thưa bệ hạ, đến lúc đó ngài có thể vui lòng..."
“Nói cho ngươi biết tin tức của hắn?” Deflick gật đầu: “Tất nhiên, ta sẽ phái người đưa tin tức tới.”
"Cảm tạ bệ hạ!"
Tân vương dựa vào lan can và nhìn ánh sáng thoảng trong những đám mây đen. Tiếng sấm dường như từ rất xa vọng tới, không lớn, nhưng âm u và dày đặc, cứ như đánh thẳng vào tim.
Những nghi ngờ của Ade khiến niềm vui trong lòng hắn phai nhạt đi rất nhiều. Nếu sự phản kháng của Garcia Wimbledon được coi là đương nhiên và sự ra đi của Tilly Wimbledon khiến hắn thất vọng thì hành động của Roland Wimbledon hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Vốn tưởng rằng không cần tốn sức chú ý đến đệ đệ bất tài này, chỉ cần sống một thời gian thì sẽ chán cuộc sống nơi thị trấn nghèo nàn, có lẽ hắn sẽ tự mình đến vương đô, nhưng tình hình thực tế hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Ở lại Biên Thùy Trấn, an toàn vượt qua Tà Ma Chi Nguyệt, đánh bại công tước Llane, chiếm được cứ điểm Epic, thậm chí còn khiến cho một ngàn năm trăm dân quân của Lehman hoàn toàn mất liên lạc, hắn đã làm như thế nào?
Đối với đệ đệ này, Deflick không biết nhiều về hắn, khi hắn còn nhỏ, cả Garcia và Gaulon đều không thích dẫn hắn đi chơi cùng, sau khi trưởng thành thì chỉ gặp được trong yến hội của cung đình, nhưng những việc làm bất hảo của hắn vẫn vang lên bên tai không dứt, ngay cả phụ thần cũng không thích hắn lắm. Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã che giấu bản chất của mình?
Deflick nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ của mình. Dù thông minh như ngũ muội thì cũng chỉ thể hiện ở khả năng học tập và tư duy phản ứng nhanh thôi, tính cách lúc nhỏ không khác gì một cô bé bình thường thì sao có thể biết cách che giấu mình và lừa gạt người khác. Chắc chắn là hắn đã gặp phải điều gì đó sau khi đến Biên Thùy Trấn mới khiến cho thay đổi như bây giờ.
Deflick lắc đầu, bỏ những suy nghĩ hỗn tạp này ra khỏi đầu.
"Có chuyện gì vậy, bệ hạ?"
"Không, không có gì." Tân vương hít một hơi: "Cơn bão đang đến."
Cho dù gặp phải chuyện gì thì dân số và vị trí của Biên Thùy Trấn đã quyết định hắn không còn đường lui nữa, không có hải cảng, không có hạm đội, đằng sau là vùng đất cằn cỗi không thể đặt chân đến, hắn chỉ có thể tử thủ trong góc đó cho đến khi bị từng đợt công kích của mình tiêu hao hầu như không còn.
“Ngày mai ngài nhất định phải đi sao?” Kỵ sĩ lo lắng hỏi.
“Nếu chỉ gặp chút mưa mà đã dừng lại không tiến thì sao có thể đón đỡ bão giông?” Deflick quay lại nói. Không sớm thì muộn, Roland Wimbledon sẽ quỳ rạp dưới chân mình cầu xin tha thứ, và chiếc vương miện của vua Greyfort chắc chắn sẽ được đội lên đầu mình, nhưng đây chỉ là màn bắt đầu. Những động thái và ý đồ của giáo hội ngày càng trở nên rõ ràng, một ngày nào đó, Greyfort sẽ chống lại giáo hội, đó mới là thử thách thực sự: "Người đi giải quyết việc của mình đi, hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao phó cho ngươi càng sớm càng tốt, cũng tranh thủ nhanh chóng trở về vương đô."
"Vâng, thưa bệ hạ."
Ade tiến lên hai bước, sau đó quay lại hỏi: "Suýt nữa thì quên mất, xin hỏi bệ hạ, ta phải làm sao với những người nuốt viên thuốc mà không chết trên chiến trường? Bọn họ đã uống thuốc lần thứ ba rồi."
“Để cho bọn họ cùng bị thiêu hủy với cảng Greenwater.” Hắn mặt không cảm xúc nói.
Kỵ sĩ nhận lệnh đi, Deflick đột nhiên cảm thấy sống mũi lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, mưa từ trên mây rơi xuống, đầu tiên là thưa thớt, sau đó càng ngày càng dày đặc, nhanh chóng tạo thành gợn sóng trên mặt biển.
Thánh Thành Hermes mới, trên đỉnh tháp thông thiên.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Tafron đập mạnh bàn: “Đồ khốn kiếp này! Báng bổ! Sao nàng dám chỉa mũi mâu vào giáo hội!?”
Đây là lần đầu tiên Mael nhìn thấy vị chủ giáo già thất thố như vậy, trên trán nổi gân xanh, râu run lên vì tức giận, khuôn mặt dữ tợn như muốn nuốt sống đối phương vậy.
Thật khó để tưởng tượng rằng bình thường đối với Heather thì hắn luôn oán than ngập trời, chỉ một hai câu không hợp thì hai người có thể cãi nhau đến trưa, nhưng khi nhìn thấy hộp châu báu mà nữ vương Greenwater gửi tới, lão nhân bộc phát ra sự tức giận kinh người.
Không có ngọc trai nào trong hộp ngọc, chỉ có một chiếc nhẫn được đúc bằng sắt - đó là biểu tượng của chủ giáo do giáo hoàng trao tay, và chiếc nhẫn được đeo trên một ngón tay bị đứt lìa nhuốm máu.
Mael thở dài vươn tay đóng hộp châu báu lại: "Đương nhiên là nàng dám, bởi vì chúng ta không được thần linh phù hộ... chỉ chiếu cố người thắng cuộc."
Câu nói này làm cho Tafron lập tức bình tĩnh trở lại, ngồi trở lại ghế, không nói lời nào, thở từng tiếng nặng nề, cuối cùng mới rặn ra được một câu: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Đây quả đúng là một tình huống mà gần trăm năm nay giáo hội chưa từng gặp phải, không ai nghĩ rằng Garcia sẽ đi suốt ngàn dặm xa xôi từ Greyfort đến Everwinter, sau khi công chiếm được vương đô thì còn cử một hạm đội Cánh Buồm Đen tiếp cận Hermes. Mặc dù chỉ suýt chút nữa là chiếm được Wolfheart nhưng Mael vẫn không ngần ngại điều chuyển toàn bộ quân thần phạt về Thánh Thành cũ.
Thành phố không có tường thành này là một rào cản cho Hermes, và bất cứ tình huống nào cũng không thể để mất nó được.
Sau khi cuộc tấn công ngừng lại, hạm đội Cánh Buồm Đen không tiếp tục tiến lên mà dọc theo đường sống trở về vương đô, hiển nhiên ý đồ của bên kia rất rõ ràng, chỉ cần giáo hội phái đại quân đến tấn công Wolfheart thì Garcia sẽ tấn công Thánh Thành từ đường thủy. Thế lực thuộc về vương quyền này đột nhiên chen chân vào khiến cho các quý tộc ở Everwinter lại rục rịch trở lại, Mael tin rằng chỉ cần có thể cho những kẻ tham lam này tiếp tục giữ được lãnh thổ và tài sản của mình thì họ sẽ không ngần ngại ủng hộ Garcia trở thành nữ vương mới của Everwinter.
Tình huống bây giờ đã không đơn giản là hắn có thể giải quyết được.
Nhưng giáo hội cũng sẽ không bị khó khăn như vậy khuất phục, trước khi trở thành chủ giáo thì hắn đã biết rằng mình sẽ phải đi một con đường đầy chông gai.
“Đầu tiên, Thánh Thành cần có một chủ giáo mới, trước tiên ngươi hãy lập danh sách các ứng cử viên và ứng cử viên cuối cùng sẽ do giáo hoàng quyết định.” Mael chậm rãi nói.
“Còn kẻ địch thì sao?” Tafron hừ một tiếng.
“Ta sẽ giải thích mọi thứ với giáo hoàng, đừng lo lắng.” Hắn nhắm mắt lại: “Miện hạ có ý nghĩ của riêng mình.”
………………………………………………………………………………...