Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 265

Chương 265
Chương 265

Chương 265: Kẻ địch cuối cùng

Deflick Wimbledon đi vào bước vào trong phòng của ngọn tháp có mái vòm của Greenwater.

Không giống như tòa thành bình thường, tòa tháp này có kiến trúc cao hơn, cũng hẹp hơn. Ngoại trừ xử lý chính vụ và ngắm cảnh ra thì sợ là triệu tập đại thần bàn công việc cũng không được.

Không có đồ đạc nào trong phòng được chuyển đi, như thể chủ nhà vừa rời đi và sẽ quay lại sớm. Đối diện với cửa ra vào là chiếc bàn vuông màu nâu đỏ, sách vở trên bàn được sắp xếp gọn gàng, chính giữa vẫn còn vài bản thảo chưa hoàn thành, bút lông ngỗng cắm vào lọ mực, nhấc lên là có thể viết tiếp được.

Hắn bước từng bước đến bên bàn và ngồi xuống chiếc ghế dựa lớn. Mặt ghế được phủ một lớp đệm làm bằng tre mát rất thích hợp để giảm bớt cái nóng của tháng cuối hạ. Bên cạnh ghế còn có một xô nước lớn, rõ ràng là dùng để để băng, mục đích là để giảm nhiệt, tuy nhiên thời tiết hôm nay hơi u ám, mây đen trên biển rất thấp, trong phòng cũng không có vẻ gì là oi bức.

Deflick cúi người, úp mặt xuống mặt bàn và hít hà, một mùi hương thoang thoảng truyền vào lỗ mũi, đây là mùi hương rau dền xanh mà Garcia thích nhất, được sản xuất ở Coldwind Ridge. Giống như hoa hồng và hương thảo, nó chứa một loại cảm giác sảng khoái độc đáo, như chứa băng tuyết ở vùng phía bắc trong đó vậy.

Chỉ khi sử dụng một thứ gì đó lâu dài mới có thể để lại mùi của mình trên đó, không nghi ngờ gì nữa, muội muội hắn bình thường luôn ngồi trên ghế giống hắn, hai tay chống lên bàn, hoặc nghe thủ hạ báo cáo, hoặc viết sắc lệnh.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười thành tiếng.

“Ha ha... ha... ha ha... ha ha ha ha.” Cuối cùng, Deflick dứt khoát tựa lưng vào ghế, ngửa đầu cất tiếng cười to.

Rốt cục hắn cũng thắng!

Garcia từ bỏ Greenwater, từ bỏ Nam cảnh, cũng không khác gì từ bỏ vương vị của Greyfort.

Kể từ khi thăm dò được hạm đội Cánh Buồm Đen đi về phía bắc dọc theo bờ biển, hắn ngay lập tức triệu tập thuộc hạ của mình và xua đuổi hơn năm nô lệ, ‘chuột’ và tội phạm về Nam cảnh, đồng thời tấn công hang ổ của Garcia là Greenwater. Sự phản kháng duy nhất là đến từ tộc người Cát ở cực nam, không biết đám người này đã được hứa hẹn cái gì, nguyên một đám liều mạng vọt lên, hơn nữa còn có một rắc rối là bọn họ cũng có thuốc cuồng hóa.

Trận chiến này kéo dài gần nửa tháng, Deflick lợi dụng số người đông đảo lần lượt làm gián đoạn các đợt phản công của đối thủ, đồng thời liên tục làm xói mòn các tuyến phòng thủ của tộc người Cát. Gần ba ngàn người chết trong cuộc chiến tranh tiêu hao này, nếu không phải có thuốc tác động, đám người này cũng không dám xông lên chiến trường, huống chi là đối đầu trực diện với tộc người Cát hung tàn.

Mà kết quả của trận chiến là hắn vượt qua tầng tầng thi thể, leo lên tháp lãnh chúa của Greenwater.

Nữ vương Greenwatercũng đã đã trở thành lịch sử, rốt cuộc Nam cảnh Greyfort lại trở về dưới sự khống chế của hắn.

“Bệ hạ?” Đại khái là nghe được tiếng cười thoải mái của hắn, kỵ sĩ canh giữ ở ngoài cửa đẩy cửa vào.

“Không sao.” Deflick đứng dậy, lắc lắc đầu, ý bảo hắn đi theo mình, sau đó từ cửa hông của nhà vồm đi lên sân thượng.

Gió biển mang theo vị mặn thổi vào mặt, quần áo phất phơ trong gió, mây đen phía xa càng ngày càng dày, như thể một trận mưa lớn đang chuẩn bị ập đến.

Thật đáng tiếc, hắn nghĩ, vốn định tận mắt chứng kiến cảng, bến tàu và tháp lãnh chúa của tam muội biến thành tro trong biển lửa, xem ra điều này không thể làm được. Trong nửa năm qua, hắn vẫn luôn dẫn binh chinh chiến, hầy như không ở vương đô được lấy một tháng, mọi chính vụ đều được giao cho ngự tiền thủ tướng xử lý. Mặc dù hầu tướng Walker có vẻ rất trung thành nhưng lòng trung thành vĩnh viễn không ngăn cản được lợi dụ, Gaulon Wimbledon là ví dụ tốt nhất. Hắn phải mau chóng trở về vương đô, ổn định cục diện chính trị đang bắt đầu nổi lên sóng ngầm, mà phía nam một khi mưa là kéo dài mấy ngày, hắn không đợi được.

“Sáng mai ta sẽ lên đường trở về vương đô.” Deflick mở miệng nói: “Ngoại trừ đội thân vệ và kỵ sĩ đoàn vương đô, những kỵ sĩ và lính đánh thuê khác đều giao cho ngươi thống lĩnh. Tước sĩ Ade Howth, thay ta trông coi Nam cảnh, đừng cho tộc người Cát bước vào lãnh địa Greyfort dù chỉ một bước nữa.”

“Ngài... để cho ta ở lại đây sao?” Kỵ sĩ trẻ tuổi đến từ gia tộc Howth ở phương bắc giật mình: “Nhưng ta còn muốn tiếp tục tác chiến cho ngài, bệ hạ, ta…”

“Trấn thủ biên cương cũng là tác chiến cho ta, tước sĩ.” Deflick ngắt lời: “Nghe kỹ, ở đây còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên ta phải để lại một vị trung thành và tận tâm, hơn nữa còn phải có năng lực xử lý và giải quyết tốt hậu quả.”

“Nhưng mà...” Ade có vẻ hơi do dự.

“Ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì.” Tân vương cười vỗ vỗ vai của hắn: “Yên tâm, ngươi sẽ không canh giữ ở nơi đây mãi. Khi chuyện ở Greenwater xong xuôi, ta sẽ lập tức điều ngươi về vương đô, bây giờ Greyfort không thống nhất, trước khi thu phục Tây cảnh, ta cần càng nhiều kỵ sĩ anh dũng đấu tranh cho ta, sao có thể lãng quên ngươi ở đây được.”

Hắn ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng, sau đó quì xuống lớn tiếng nói: “Tuân mệnh, thưa bệ hạ!”

“Đứng lên đi.” Deflick thoả mãn gật đầu: “Kế tiếp, chủ yếu có ba chuyện cần ngươi làm. Đầu tiên là áp giải toàn bộ cư dân lưu thủ Greenwater về vương đô.”

“Ngài không giết chết những người phản bội này sao?” Kỵ sĩ kinh ngạc nói.

“Không, bọn họ không tính là người phản bội, nếu như đầu hàng Garcia thật thì bọn họ đã theo hạm đội Cánh Buồm Đen rời khỏi đây từ lâu rồi. Nếu như ta giết những người đó thì chỉ trúng kế của nàng.” Nhưng mà lực ảnh hưởng của tam muội cũng vượt quá dự tính của hắn, cảng hơn một vạn người, lại thêm nô lệ cướp từ Eagle City, cuối cùng chỉ còn lại hơn bốn trăm người không muốn rời đi. Nếu như không phải tộc người Cát ra sức chống cự thì tòa thành này không khác gì tòa thành trống.

“Bệ hạ nhân từ.”

“Chuyện thứ hai là thiêu hủy bến tàu, xưởng đóng tàu và tháp lãnh chúa, ta muốn để cho tất cả mọi người ở Nam cảnh chứng kiến hang ổ của Garcia cũng đã không còn tồn tại, cho dù nàng có trở về thì cũng chỉ lấy được một phế tích.”

“Vâng.” Kỵ sĩ đáp.

“Một chuyện cuối cùng, chính là thay ta thu thập lưu dân.” Deflick nhìn đường chân trời trên biển, bình tĩnh nói: “Cho dù là bất cứ người không nhà để về nào, ‘con chuột’, sơn tặc, thậm chí là tộc người Cát cũng được. Từ cuộc chiến ở Eagle City cho tới hôm nay, phân tranh ở Nam cảnh chưa từng được dẹp yên, hẳn là trong thôn xóm và thị trấn quanh đây tồn tại rất nhiều kẻ chạy nạn, thủ đoạn thu thập không quan trọng, trước khi mở ra chiến tranh trấn áp Tây cảnh, ngươi ít nhất phải cung cấp cho ta một đội ngũ năm ngàn người.”

Garcia thoát đi chứng minh chiến lược của mình là chính xác, dùng hơn nửa dân cư của Greyfort tiêu hao lực lượng của người phản kháng, dưới tình huống bình thường, từ một đội kỵ sĩ chừng trăm người, suất lĩnh mấy ngàn bình dân khởi xướng tiến công, kỵ sĩ không tham dự chiến đấu, chỉ phụ trách phân phát thuốc và chỉ huy chiến cuộc. Trước ưu thế tuyệt đối về dân số, chỉ cần không ngừng tiêu hao thì chắc chắn kẻ nhịn không được chính là kẻ địch. Garcia lui lại đúng là biểu hiện quả quyết, nếu như nàng tử thủ Greenwater thì chắc chắn sẽ bị bình dân đã dùng thuốc từ từ mài chết.

Bây giờ kẻ địch của hắn chỉ còn lại có Roland Wimbledon ở Tây cảnh.

Bình Luận (0)
Comment