Chương 264: Mùa thu hoạch
Vụ lúa mì đầu tiên mà Biên Thùy Trấn gieo trồng đã đến ngày thu hoạch.
Dưới cái nắng gay gắt, những người nông nô dùng liềm cắt những cọng lúa mì, bó lại và chở sang bên kia sông.
Roland biết rõ quá trình từ bông lúa mì đến hạt lúa mì là một quá trình cực kỳ rườm rà, trước khi nông cụ cơ giới và máy gặt đập liên hợp chưa phổ cập thì hạt lúa mì đều phải dựa vào nhân công tiến hành chia tách, thanh lý, sàng chọn, phơi nắng. Bây giờ, hắn lại lần nữa được chứng kiến cảnh này.
Sau khi thân cây lúa mì được chở về trại, nông nô trải chúng ra đất để phơi khô, rồi dùng nhiều dụng cụ khác nhau, có cái gì dùng cái đó gậy gỗ, tảng đá, cào, tất cả đều ra trận, liên tục đập vào thân và bông lúa mì, để cho hạt lúa mì bong ra khỏi vỏ, quá trình thường thường phải duy trì liên tục ba bốn ngày. Mà trong trí nhớ của Roland, nông thôn đều dùng trâu hoặc con lừa kéo đá nghiền chúng, không những tiết kiệm được nhiều công sức mà hiệu quả bóc vỏ còn tốt hơn nhiều so với việc đập.
Không thể không nói rằng trình độ nông nghiệp của thị trấn thực sự quá lạc hậu.
Sau khi đập xong thì là phơi, cũng giống như trước, có cái gì thì dùng cái đó, không có dĩa ăn thì dùng gậy gỗ thay thế, hoặc là trực tiếp dùng hai tay cầm lấy lúa mì vứt lên trên trời, giống như xào rau. Trải qua giai đoạn đập, phần lớn vỏ lúa mì đã vỡ ra, quá trình này là để cho vỏ hoàn toàn tách khỏi hạt.
Rơm lúa mì sau khi tuốt thực sự có rất nhiều chức năng, sau khi được nghiền nát có thể quăng trở lại đồng ruộng, có thể làm chất độn chuồng cho gia súc, cũng có thể làm thức ăn gia súc và làm giấy, nhưng Roland không có thời gian để phát triển ngành công nghiệp xanh vào lúc này, vì vậy hắn đành phải nhìn cảnh nông nô chất đống rơm lúa mì bên sông và đốt hết chúng. Trong vài ngày kế tiếp, khói xám bay khắp thị trấn cả ngày, có thể so với ô nhiễm bột xi măng trước đây.
Cùng lúc đó, hai hòn đảo nhỏ hình con thoi, trục chính của Cầu Xích Thủy cũng đã hoàn thành, đang xây dựng tường chắn nước theo kế hoạch. Các trụ cầu thì được đúc theo cách giống như làm cầu chính, đầu tiên là tạo hình trụ bê tông có thép ở giữa trên đất trống, sau đó tiến hành “giảm trọng lắp đặt”, cuối cùng do Lian phụ trách chôn nó vào trong đất bùn, chỉ để lộ ra nửa bản thép, chờ ngày ghép với thân cầu.
Bởi vậy nên trong một tuần này, Roland hầu như đều qua qua lại lại giữa Cầu Xích Thủy và cánh đồng, làn da cũng bị rám nắng không ít.
Sau khi rơm lúa mì được đem đi, chỉ còn lại một lớp hạt lúa mì và vỏ trấu ở đây.
Các nông nô gom bọn chúng lại, chất thành từng đống nhỏ, sau đó đứng trên đó, dùng xẻng xúc hỗn hợp đó hất về phía đất trống. Bởi vì vỏ trấu nhẹ hơn hạt nhiều cho nên bị gió thổi bay xa hơn, nên kết quả là dưới chân là hạt lúa mì, xa xa là vỏ trấu và các mảnh vụn, mọi người thông qua phương pháp như vậy, từng bước thu thập lương thực.
Tất nhiên, không thể làm sạch hoàn toàn lớp trấu và quá trình này cũng sẽ khiến cho các hạt lúa mì trộn lẫn với bùn và cát, vì vậy Roland quyết định phải chế tạo ra một đám nông cụ cơ giới trước ngày thu hoạch năm sau, máy gặt đập liên hợp thì chắc chắn là không làm ra được nhưng máy bóc vỏ thì chế tạo không khó lắm, chỉ đổi đá nghiền thành thớt, bên giới lắp đặt một tấm lưới, trang bị thêm một quạt máy để thổi bay vỏ trấu.
Khi những hạt lúa mì căng mọng trải đều trên cánh đồng ngũ cốc, nhìn giống như là nhuộm trọn bờ bắc sông Xích Thủy thành màu vàng kim. Nhìn những hạt vàng rực này, Roland tràn đầy cảm giác thành công. Bất kể lương thực thu hoạch được có đủ để lấp đầy dạ dày của hơn một vạn người hay không, ít nhất đối với Biên Thùy Trấn thì đây cũng là một ngày đáng nhớ.
Từ hôm nay trở đi, lương thực trong lãnh địa của hắn thay đổi từ hoàn toàn phụ thuộc vào nhập khẩu sang tự cung tự cấp.
Sau khi phơi nắng ba ngày, lúa mì bước vào giai đoạn vô bao và cân.
“Điện hạ, vụ này bội thu!” Buổi chiều hôm đó, Barov kích động, vội vàng chạy vào văn phòng: “Theo thống kê sơ bộ của Tòa thị chính, năng suất trên mỗi mẫu của mỗi cánh đồng ít nhất gấp bốn lần so với trước đây, cao nhất đạt đến sáu lần, nếu tính như vậy thì thu hoạch năm nay đã đủ để cho lĩnh dân no bụng.”
“Phải không?” Roland nhịn không được cười nói: “Xem ra vựa lúa mới xây thêm trong lâu đài không còn để trống nữa rồi.”
“Ngài biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào không?” Vẻ mặt tổng quản Toà thị chính còn kích động hơn cả hắn: “Chỉ cần thị trấn có thêm hai ngàn nông phu nữa là có thể thỏa mãn nhu cầu lương thực cho năm sáu vạn người! Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi, thị trấn hoàn toàn có thể mở rộng thành thành thị lớn nhất Greyfort, không...” Hắn dừng một chút: “Thành thị lớn nhất trên đại lục!”
Thời đại này, dân cư thành thị không thể đề cao, nguyên nhân chủ yếu là vì sản lượng lương thực thấp, thành lớn hơn hai vạn người như vương đô thì cũng đã cần hơn mười thôn trang xung quanh cung cấp thức ăn. Từng thôn trang đều có gần hai ngàn dân cư, nếu có một nửa làm nông nghiệp trồng trọt thì tổng hợp lại thì gần như là hai vạn người nuôi hai vạn người. Nói cách khác, một nông phu sản xuất lương thực ra, ngoại trừ nuôi sống mình và người nhà thì cùng lắm cũng chỉ có thể cung ứng cho một dân cư trong thành thị.
Cái gọi là hạn chế vô hình của năng xuất, chỉ sợ Barov rất khó tưởng tượng ra được, khi trồng trọt cơ giới hoá phổ cập, chỉ một người sản xuất cũng đủ để nuôi sống mấy vạn người. Dưới tình huống Biên Thùy Trấn không có mở rộng và phát triển kỹ thuật nông nghiệp mà đã bội thu như vậy, công lao chủ yếu là do Foliage cải tạo Hoàng kim số một.
Cố gắng dùng càng ít lao động để nuôi sống càng nhiều người càng tốt, giải phóng tài nguyên nhân lực từ đồng ruộng ra, chuyển vào sản suất công nghiệp, đây là sách lược mà Roland định ra ngay từ đầu. Bây giờ Bộ nông nghiệp đã đã có được cách trồng trọt tốt nhất, lại thêm năm sau sẽ có nông cụ bằng sắt, cơ giới tham gia vào trồng trọt, sản lượng bình quân đầu người sẽ càng ngày càng cao.
...
Lúc chạng vạng tối, Roland tổ chức một buổi phát biểu dưới lửa trại bên bờ sông Xích Thủy, thời gian phảng phất lại trở lại hoàng hôn bốn tháng trước, cũng là đống lửa cháy hừng hực, đám người đông nghịt, còn có ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên mặt mỗi người. Duy chỉ có bất đồng là thần sắc của mỗi người, so với sợ hãi và bất an khi mới đến thì bây giờ trên mặt bọn họ tràn đầy vui sướng và chờ mong không che dấu được khi bội thu.
Roland đưa tay ra hiệu, hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi vương tử thực hiện lời hứa của hắn.
“Ta biết rõ các ngươi muốn nghe cái gì.” Hắn không có dựa theo thông lệ, đặt tên và chức danh của mình trước mà nói thẳng luôn: “Ta có thể khẳng định với các ngươi, quy tắc tấn chức mà ta tuyên bố lúc trước, bây giờ vẫn hữu hiệu, hơn nữa sẽ liên tục duy trì!”
Chỉ là một câu nói này thì đã khiến cho bầu không khí ở hiện trường trở nên náo nhiệt, mọi người ức chế không nổi la lên, không ít người quỳ xuống, tán tụng vương tử nhân từ.
“Lãnh chúa đại nhân vạn tuế! Vương tử điện hạ vạn tuế!”
“Khi chuyện giao nộp cân lương thực hoàn thành, danh sách tấn chức cũng sẽ công bố.” Đợi khi tiếng hô hơi lắng xuống, Roland nói tiếp: “Trở thành dân tự do, Tòa thị chính sẽ chịu trách nhiệm quản lý, các ngươi có thể chọn tiếp tục trồng trọt, cũng có thể chọn một công việc khác trong thị trấn.”
“Hơn nữa, sang năm, chỉ cần thu hoạch đạt tới tiêu chuẩn tấn chức lần này, dù cho sản lượng không có lọt vào top đầu thì cũng có thể trở thành dân tự do. Nói một cách khác, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì nhất định có thể thoát khỏi thân phận nông nô như lời ta nói, lao động sáng tạo ra của cải, lao động thay đổi vận mệnh.” Hắn dừng lại một lát, ngắm nhìn bốn phía: “Ta hy vọng tương lai một ngày, Biên Thùy Trấn sẽ không còn một nông nô nào, tất cả mọi người đều có thể trở thành lĩnh dân chính thức của ta.”
Roland vừa dứt lời, trong nháy mắt tiếng hoan hô của mọi người vang vọng trên không sông Xích Thủy, thật lâu không tan.
………………………………………………………………………………...