Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 263

Chương 263
Chương 263

Dưới ánh mặt trời chói chang, Segni Darley đeo mũ rơm đi lại bên cạnh bờ sông, kiểm tra tình huống phát triển của lúa mì.

Trải qua gần bốn tháng trồng, bây giờ lúa mì cũng đã gần chín.

Đưa mắt nhìn lại, ruộng lúa mì không điểm cuối giống như một cái biển vàng, bông lúa mì to mọng, số lượng hạt tăng lên gấp đôi, ngay cả hạt cũng lớn hơn bất cứ loại lúa mì vụ xuân nào trước đây nhiều. Không cần đợi tới lúc thu hoạch rồi cân lại thì Segni cũng biết năm nay sẽ bội thu.

Không hề nghi ngờ, chắc chắn chuyện này là công lao của phù thủy.

Hắn và phụ thân trồng trọt mười năm, đương nhiên biết cây lúa mì thông thường trông như thế nào, một cây lúa mì mọc ra ba nhánh, mỗi nhánh có thể sản xuất ba mươi hạt. Đúng là đất có màu mỡ hay không cũng có ảnh hưởng đến kích thước của hạt lúa mì, nhưng để cho bông lúa mì kết hạt nhiều gấp đôi? Ngoại trừ phù thủy ra, hắn không nghĩ ra được cách giải thích nào khác.

Còn có rất nhiều thay đổi như thế này, chẳng hạn như những tháp nước cao ngất ngưởng ở trong thị trấn, hắn từng quan sát những quái vật khổng lồ đó ở khoảng cách gần, chỉ dựa vào sức người thì không thể nào vận chuyển một cái thùng sắt lớn đó lên khung sắt còn cao hơn nhà ở chứ đừng nói chi là chúng đều được xây dựng xong gần như chỉ trong một đêm. Ngày nay, người dân thị trấn sống trong các tiểu khu đã rất ít khi phải tự mình xách xô đi lấy nước, chỉ cần mở vòi là nước giếng mát lạnh sẽ chảy ra từ đường ống.

Còn có "hòn đảo nhỏ" giữa sông Xích Thủy cũng như thế, kể từ sau khi điện hạ cử hành buổi lễ trao thưởng và tiểu thư Nanawa được mời lên đài thì việc sử dụng phù thủy ngày càng không che giấu. Để một mảnh đất nhô ra khỏi mặt sông trống trải, hiển nhiên chỉ có phù thủy mới có thể làm được.

Hắn đã từng hỏi Barov, tổng quản Tòa thị chính về việc này và câu trả lời là không cần để ý tới, Roland điện hạ có ý nghĩ của riêng mình.

Được rồi... dù sao thì vương thất luôn thích chống lại giáo hội, cho dù giáo hội có phái quân đi thảo phạt vương tử điện hạ thì phải thắng được Đệ Nhất Quân trước mới đủ tư cách nói chuyện, nếu không thì Tây cảnh chỉ có thể là của Roland Wimbledon.

Công tước Llane không phải là ví dụ tốt nhất sao.

“Đại nhân, ngài tới rồi.” Hai gã nông nô đang làm cỏ trên cánh đồng nhìn thấy Segni Darley đến thì lập tức nghênh đón: “Ngài xem, ruộng lúa mì này sắp thu hoạch được rồi, cho nên chúng ta muốn hỏi ngài...”

“Muốn hỏi lời lãnh chúa đại nhân nói trước đó có hữu hiệu hay không?”

“Đúng đúng đúng.” Nông nô có chút khẩn trương xoa xoa tay nói: “Chúng ta có thể trở thành dân tự do thật sao?”

Với tư cách là người đứng đầu Bộ nông nghiệp, ngoại trừ phải ghi chép phướng pháp trồng trọt tốt nhất, thống kê thu hoạch ra thì Segni còn có một chức trách trọng yếu, đó là nối liên lạc với nông nô, kịp thời tuyên truyền chính sách của điện hạ với Toà thị chính cho bọn họ nghe. Mặc dù hắn cũng không thích đám nhà quê suốt ngày làm quen với bùn đất này nhưng tính tự giác của kỵ sĩ nhắc nhở hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Có nhìn thấy những quảng cáo đó không?” Segni đưa tay chỉ hoành phi bên cạnh đồng ruộng.

“Đại nhân, ta... xem không hiểu...” Nông nô cười xấu hổ.

“Lao động sáng tạo ra tài phú, lao động thay đổi vận mệnh.” Hắn nói: “Nói cách khác, chỉ cần ngươi cố gắng trồng trọt thì sẽ có cơ hội trở thành dân tự do, đây là hứa hẹn của điện hạ, hơn nữa nhất định sẽ thực hiện.”

“La vậy sao? Vậy thì tốt quá!”

“Mặt khác, sau khi trở thành dân tự do thì có thể vào ở trong thị trấn, có được nhà ở bằng gạch của riêng mình, đồng thời còn có được quyền lợi giáo dục tiểu học, từ nay về sau, ngươi không cần phải hỏi ta những quảng cáo này có nghĩa là gì nữa.” Segni lặp lại nội dung tuyên truyền một lần.

“Vâng, thưa đại nhân.” Nông nô kích động gật đầu nói: “Trời nóng nực, có muốn đến chòi của ta ngồi một chút, uống một chén nước mát không?”

“Không, đi làm việc đi.” Hắn khoát khoát tay, nhìn hai người cúi đầu cảm ơn hồi lâu mới quay lại ruộng tiếp tục bận rộn với công việc trước đó. Đây là câu hỏi mà Segni nghe được nhiều nhất trong tháng qua, dù có giảng như thế nào thì bọn họ cũng sẽ luôn hỏi lại, vì sợ lãnh chúa đại nhân sẽ trở mặt hủy bỏ chính sách.

Đi không được bao xa thì lại có người xông tới: “Ngài khỏe chứ, Segni đại nhân, có thật là những hạt lúa mì này sau khi thu hoạch và phơi khô thì chỉ cần nộp lên trên bảy mươi phần trăm sao?”

Hô, hắn thở dài trong lòng, số lần vấn đề này xuất hiện gần với dân tự do tấn chức, xếp ở thứ hai: “Đúng là năm đầu tiên sẽ như thế, từ nay về sau sẽ càng ngày càng ít, nếu trở thành dân tự do thì chỉ cần nộp lên hai mươi phần trăm là được, chúng ta đã nhấn mạnh vấn đề này rất nhiều lần.”

“Nếu như có thể tấn chức thật thì tốt rồi.” Một người có vóc dáng cao trong đó gãi ót nói: “Vậy ba mươi phần trăm lúa mì còn lại, chúng ta có thể…”

“Chỉ có thể bán cho vương tử điện hạ, mình ăn hoặc là giữ lại làm giống.” Segni vỗ vỗ tay, dứt khoát kêu bọn họ gọi những nông nô xung quanh tới: “Các ngươi nghe kỹ, Biên Thùy Trấn cấm tự ý buôn bán lương thực, cho dù là bán cho dân địa phương hay là bán cho thương hành bên ngoài lãnh địa đều vi phạm luật pháp của Biên Thùy Trấn. Nếu như các ngươi làm như vậy thì không những sẽ bị tịch thu những gì đã lấy được mà còn có thể bị giam cầm.”

“Vậy lỡ như lãnh chúa đại nhân ra giá rất thấp thì phải làm sao?” Người có vóc dáng cao lầm bầm nói.

“Đương nhiên không có tình huống này, điện hạ thu mua lương thực đều sẽ thống nhất theo giá thị trường ổn định, cho dù là mất mùa hay là được mùa thì đều sẽ không thay đổi. Cho nên các ngươi không cần lo lắng chuyện bán lúa mì xong không mua nổi lương thực, cũng không cần lo lắng thu hoạch quá nhiều bán không được hoặc là phải bán giá rẻ.” Segni nhấn mạnh: “Toàn bộ Biên Thùy Trấn chỉ có một chỗ có thể bán lương thực, đó là chợ, mà người quản lý chợ là Tòa thị chính chúng ta.”

“Vậy rốt cuộc là giá...?”

“Yên tâm, điện hạ sẽ tự mình tuyên bố cho các ngươi biết trước khi thu mua.”

Nhìn đám nông nô tốp năm tốp ba tán đi, hắn liếm liếm đôi môi có chút phát khô, tiếp tục kiểm tra tình huống thu hoạch. Không biết trong nhóm người này có mấy người sẽ nhớ lời mình nói trong lòng, nhưng mà Barov đại nhân cũng đã truyền đạt ý chí của điện hạ, đến lúc đó tự mình buôn bán lương thực chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đúng lúc này, một nông nô tuổi trẻ rời khỏi đám người, xoay người vòng trở lại: “Đại nhân!” Hắn thở hổn hển nói: “Ta còn muốn hỏi ngài một vấn đề.”

“Ừ?”

“Ngài biết tiểu thư May và nữ sĩ Irene đã đi đâu không?” Hắn do dự một lúc: “Gần đây quảng trường không có biểu diễn hí kịch, ta muốn... hỏi thăm ngài tình hình gần đây, có phải... sinh bệnh rồi không?”

Vấn đề mới này cũng thú vị, Segni không khỏi nhếch khóe miệng lên, nếu như không phải tình cờ gặp các nàng làm thủ tục ở Tòa thị chính thì đúng là mình cũng không trả lời được: “Các nàng đi cứ điểm Epic.”

“A!” Đối phương lộ ra vẻ thất vọng: “Chẳng lẽ các nàng không định ở lại Biên Thùy Trấn sao?”

“Chỉ đi rạp hát ở cứ điểm biểu diễn thôi.” Hắn nhún nhún vai: “Hơn nữa bây giờ thời tiết nóng như vậy, ngươi cũng không nhẫn tâm nhìn các nàng đứng ở dưới thái dương, mồ hôi đầm đìa chứ? Đợi đến vào thu, các nàng sẽ tiếp tục trở lại quảng trường diễn xuất hí kịch mới.”

“Hóa, hóa ra là như vậy... cám ơn đại nhân!”

Nhìn bóng lưng tiểu tử đó mỹ mãn rời đi, Segni không khỏi liên tưởng đến mình từ kỵ sĩ đến tù binh, lại từ tù binh đến quan viên trong Toà thị chính, những gì đã trải qua trong mấy tháng này có thể dùng thoải mái phập phồng để hình dung. Hắn cũng không muốn trở lại lãnh địa của gia tộc Rushwolf, chỗ đó ngoại trừ phòng ở cũ nát và ruộng lúa mạch ra thì không có gì cả, trở thành kỵ sĩ cũng chỉ là vì muốn thoát khỏi cuộc sống trồng ruộng cả đời với phụ thân thôi.

Cũng không phải là mỗi một vị kỵ sĩ đều có thể giống như Dawn hoặc như kỵ sĩ công tước, có được lãnh địa và sự hỗ trợ tốt nhất, bây giờ một năm lương của hắn còn nhiều hơn khi làm kỵ sĩ, hơn nữa vẫn còn có thể tăng lên. Có lẽ đã đến lúc đưa phụ mẫu đến thị trấn, sau đó cưới một cô nương, hưởng thụ cuộc sống.

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment