Một tuần sau, Roland chính thức khởi động hạng mục xây dựng một cây cầu lớn bằng sắt thép.
“Ý ngài nói là để cho ta dựng hai ụ đất trong sông để làm điểm đặt trụ cầu?” Lian nhìn về phía nước sông cuồn cuộn, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi tính xây dựng một cây cầu chính thức mà không phải là dùng cầu nổi nối liền hai bờ sông?”
“Ừ.” Roland mở cuộn giấy trong tay ra: “Sợ nước sông trùng kích, hai ụ đất cần phải có thể tích nhất định, hơn nữa vì giảm lực trùng kích nên chúng nó phải được gia công thành như thế này.”
“Đây là... hình dáng của thuyền.” Lian đưa mắt nhìn bản vẽ.
“Không sai, nói chuẩn xác hơn thì là hình thoi.” Hắn gật gật đầu: “Chỉ cần song song với hướng nước chảy, vậy thì chính diện của nó sẽ chịu lực trùng kích nhỏ nhất. Vấn đề là sông Xích Thủy sâu gần mười mét, ngươi có thể làm cho đất ở đáy sông thăng lên không?”
“Chuyện này cũng không khó làm thưa điện hạ.” Lian dứt khoát đáp: “Giao cho ta.”
Vì an toàn, con thuyền phụ trách chở phù thủy chính là The Town, thân tàu xi măng rộng thùng thình đi trong nước sông như giẫm trên đất bằng, tài công là Lightning, Wendy thì cung cấp động lực cho buồm.
Nhưng mà một tuần nay, mọi người nhìn thấy vương tử thì đều hơi dời tầm mắt đi, có vẻ có chút không được tự nhiên. Cho đến hôm nay, Roland mới nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mình như bình thường, hơn nữa khi lên thuyền, lúc đi ngang qua hắn còn nghe được đối phương khẽ nói một câu “cám ơn.”
“Công lao này ngươi phải ghi lại cho ta.” Trong sương mù, Nightingale ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói.
The Town nhanh chóng rời khỏi bến tàu, chạy ra giữa mặt sông rộng lớn, Carter đã kéo dây thừng dọc hai bờ sông, chỗ được buộc lên hai sợi vải đỏ chính là vị trí khung cầu. Sau khi thuyền xi măng đi tới điểm thứ nhất, Lian đứng ở mép thuyền, bắt đầu thi triển năng lực.
Chỉ thấy mặt sông đột nhiên như sôi trào, bắt đầu vọt lên trên, tạo thành một “sườn núi”. Chỉ chốc lát sau, rễ cỏ và nước bùn, đá vụn vọt lên từ trong nước sông cuồn cuộn, mặt nước dần dần trở nên đục ngầu.
Thì ra là thế, Roland nghĩ thầm, năng lực của nàng không những có thể cải tạo trạng thái cố định của đất mà ngay cả nước cũng vậy, hơn nữa tăng mặt nước lên dễ dàng hơn so với đá, sỏi. Tuy nước sông dâng lên thì lập tức tràn ra bốn phía, nhưng lòng sông cũng đã cao lên một chút.
Cũng không lâu sau, một đám bùn đất màu nâu xanh nổi lên mặt nước, nhìn thì có vẻ rất mềm mại, cũng tỏa ra một mùi thối khó ngửi, mọi người không khỏi đều che kín cái mũi.
Nhưng mà trong mắt Roland thì mấy thứ này đều là phân bón tốt nhất, mấy trăm năm qua, hài cốt của cá và các sinh vật nước khác, tảo, phân và nước tiểu của các cư dân từng chút tạo thành trầm tích trong đất bùn. Nếu như không phải không có phương tiện vận chuyển thì hắn rất muốn đem những thổ nhưỡng này về để làm màu mỡ cho ruộng. Đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể để cho nhân công xẻng đi, vứt lại vào trong nước sông.
Thanh lý một lớp như vậy, tăng lên một đoạn nữa, rốt cục hắn thấy được thổ nhưỡng kiên cố màu vàng nâu, kế tiếp là không ngừng lặp lại quá trình này, cho đến khi hoàn toàn cải tạo hai ụ đất thành hình.
Roland dự tính quá trình này ít nhất phải duy trì liên tục chừng một tuần, nhưng chỉ cần nhấc đất lên khỏi mặt nước là có thể sử dụng trực tiếp, nước sông lưu động sẽ không ngừng rửa sạch bùn cát, nếu không phòng hộ thì cho dù là hình con thoi thì cũng kiên trì không được vài chục năm.
Hắn gọi Kal. Vanburt đến bên cạnh, lấy một cây bút chì ra, vừa vẽ vừa giảng bước tiếp theo nên làm như thế nào để cố hóa mặt đất.
“Ý của ngài là đào các rãnh trên các mép đất này, rồi đổ xi măng vào?” Bộ trưởng Bộ xây dựng đương nhiên khoa tay múa chân trước bản vẽ hỏi.
Không hổ danh là thành viên kiệt xuất của Hội Công Tượng ở vương đô, Roland thoả mãn nghĩ, mình chỉ nhắc nhở vài câu đơn giản thì hắn có thể lập tức hiểu rõ ý đồ của mình.
“Không sai, chiều dài của mỗi phần không được vượt quá năm mét và độ sâu khoảng một mét. Sau khi đổ đầy xi măng, hãy để phù thủy hạ rãnh xuống một mét, liên tục như thế thì có thể hình thành một bức tường xi măng cắm thẳng vào lòng sông.” Phương án này là do Roland nghĩ ra được sau khi chứng kiến năng lực của Lian, nếu nàng có thể khống chế mặt đất trực tiếp giảm xuống, vậy thì hẳn là nàng cũng có thể đưa các công trình đã được thi công trên mặt đất cùng hạ xuống với nó.
“Ý nghĩ này của ngài đúng là quá kỳ diệu.” Hai mắt Kal sáng lên: “Bằng cách này, cho dù nước sông có rửa trôi lớp đất bên ngoài thì nó cũng sẽ bị chặn lại bởi bức tường bao bọc chặt chẽ.”
Roland gật đầu, "Điểm mấu chốt là kiểm soát độ cao tổng thể của phần chìm. Nếu ít hơn thì phần đáy sẽ không được bọc chặt, nếu nhiều hơn thì sẽ lãng phí xi măng và làm chậm thời gian thi công. Ngươi có trách nhiệm kiểm soát cái này."
“Vâng, thưa điện hạ.” Hắn đáp: “Tính cả nước bùn và đất mềm bị đào đi, ta phỏng chừng toàn bộ độ cao hẳn là chừng mười hai mét.”
“Mặt khác, sau khi các bức tường xi măng được xây dựng xung quanh, phần đất chính giữa không cần phải đổ xi măng, Tương lai ta sẽ trồng hoa cỏ trên đó.” Vương tử dặn dò.
“Trồng... hoa?” Kal ngẩn người.
Dù sao những tường vây không thể nào chống thấm, hơn nữa nếu xây dựng chúng theo từng phần thì chắc chắn trên mặt tường sẽ có khe hở. Muốn ổn định đất hơn nữa thì cách đơn giản nhất là trồng thảm thực vật để cân bằng độ ẩm và giảm xói mòn đất, đặc biệt các loại cỏ có bộ rễ cực dài sau khi được Leaves dùng ma lực sửa đổi có thể cam đoan vĩnh viễn cố định đất.
Giải thích một cách đơn giản vầ vấn đề thực vật bảo vệ đất, Roland xoay người nhìn về phía công nhân bận rộn bên cạnh bờ sông: “Bây giờ đường dẫn của cầu được xây dựng như thế nào rồi?”
“Đang trải xi măng đá vụn lên mặt đường.” Kal không hề nghĩ ngợi mà báo cáo luôn: “Hẳn là tuần này là có thể hoàn công.”
Dựa theo kế hoạch, đường dẫn của cầu ở hai bên bờ sông đều do xi măng đá vụn xây thành, giống như tường thành của Tây cảnh, chỉ cần định vị và đo đạc tốt thì việc xây dựng cũng không khó lắm. Dốc cầu cách mặt đất bảy mét, thông qua một đoạn dốc thoải nối liền với đường phố trong thị trấn, lại thêm đê và mặt nước chênh lệch, thì sau khi cầu sắt hoàn công mới có thể hình thành một khoảng cách mười đến mười hai mét với sông Xích Thủy, về cơ bản thì đã đủ để cho các thuyền nội hà đi qua.
Cho đến nay, cầu chính mới chỉ hoàn thành một nhịp và nó đang được thử nghiệm trên bờ, vì nhịp nhỏ và tải trọng cực thấp, Roland không lo lắng về độ tin cậy của nó ngay cả khi hắn không biết gì về kỹ thuật xây cầu. Trong thời kỳ không có xe tám bảnh quá tải, dầm chữ I cao ba mươi centimet đã đủ đảm bảo ổn định, dù đông người cũng không thể đè bẹp dầm thép. Hơn nữa, Anna đảm nhận tất cả mọi thứ từ gia công đến lắp ráp và hàn, xác suất xuất hiện công trình kém chất lượng cực kỳ thấp.
Tương tự như vậy, việc lắp đặt nó cũng rất đơn giản, sau khi ba nhịp của cầu chính được đúc xong, Hummer sẽ làm nhẹ nó, sau đó giao cho Lightning lắp đặt đúng vị trí.
Khi cầu sắt có thể sử dụng cho hai xe ngựa bốn bánh chạy song song với nhau này đứng sừng sững trên sông Xích Thủy, hai bờ nam bắc mới chính thức được nối liền thành một thể.
"Ngay cả thợ đá vĩ đại nhất cũng khó có thể tưởng tượng ra được một cây cầu tráng lệ như vậy." Kal cảm thán một tiếng: “Thưa điện hạ, cây cầu sắt này có tên sao?"
Roland suy nghĩ một lúc: "Hãy gọi nó là cầu Xích Thủy."
………………………………………………………………………………...