Sau bữa tối, Nightingale trở về phòng ngủ với chiếc hộp trên tay, còn chưa kịp mở nó ra thì Lightning, Macy, Lily và Mystery Moon cũng nhảy vào, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc hộp giấy trên tay nàng.
“Có chuyện gì vậy?” Wendy không nhịn được cười: “Muốn xem nó là gì không?”
Ngoại trừ Lily, cả ba đều gật đầu liên tục.
“Điện hạ thật lập dị!” Lightning lẩm bẩm nói: “Không cho uống rượu cũng được, tại sao còn không có quà!”
"Hắn nói nó chỉ dành cho những phù thủy trưởng thành.” Lily thở dài: "Ngươi có thể chờ đến khi ngươi trưởng thành rồi hỏi hắn xem có hay không. Hơn nữa, ta cũng không quan tâm thứ trong này, ngươi kéo ta đến đây làm gì."
"Hừ." Mystery Moon ngây người: "Ta chỉ gọi ngươi chứ không có kéo ngươi tới.”
"Ta…"
“Dừng lại, đây không phải là vấn đề!” Lightning hét lên: “Mystery Moon đã lớn, Macy cũng đã trưởng thành, nhưng không ai trong số họ có!”
"Đúng vậy." Macy vén lọn tóc trắng che mặt qua một bên, nâng cằm phản bác: "Ta cũng không có, groo!"
"Chuyện này... điện hạ có cân nhắc của riêng mình." Nightingale cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đây Roland chưa từng đối xử khác biệt với mọi người, tại sao lần này lại chọn người để tặng quà: "Xem bên trong có gì trước đã."
Mở hộp ra, chỉ thấy một "bộ quần áo" kỳ lạ đập vào mắt của mọi người, nó giống như một chiếc thắt lưng có túi vải, sờ rất mềm, rõ ràng chất liệu là lụa tốt, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy nó không giống như một bộ quần áo, vì nó quá nhỏ.
"Vẫn còn một mảnh giấy bên dưới." Lightning hét lên.
Nightingale trải tờ giấy ra, phát hiện nó viết về món quà và cách sử dụng nó, còn vẽ thêm hình vẽ.
"Uh ..." Wendy cũng mở hộp của mình ra: "Cái này được gọi là áo ngực?"
"... Nó có thể làm giảm sức nặng của ngực, thúc đẩy tuần hoàn máu, ổn định tư thế và giảm cảm giác khó chịu khi cọ xát." Giọng Nightingale càng ngày càng thấp, nàng cảm thấy má mình đột nhiên nóng lên, thứ này lại được dùng để nâng ngực. Nàng không tự chủ được quay qua nhìn Wendy, mới phát hiện một đám phù thủy cũng quay qua nhìn nàng, hơn nửa còn lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
“Phốc.” Lily không thể nhịn cười được: “Bây giờ các ngươi biết tại sao mình lại không có quà chưa? Ha ha, ta vẫn là câu nói đó, khi Lightning trưởng thành cũng sẽ không có món quà này.”
“Nói giống như ngươi cũng có vậy.” Mistery Moon trừng mắt nhìn nàng.
"Ta không thèm.” Người sau đảo mắt.
“Cái này tương tự như áo nịt ngực đúng không?” Chỉ là Lightning hoàn toàn không động, trong mắt tràn đầy tò mò và hâm mộ: “Có thể mặc cho ta xem thử không?”
“Đương nhiên là không!” Wendy lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, sau khi đuổi cả bốn người bọn họ đi ra ngoài, nàng mới có chút nhẹ nhõm: “Sao đột nhiên điện hạ lại tặng thứ này cho chúng ta?”
Nightingale cũng cảm thấy hơi xấu hổ, tặng quần áo bình thường cũng không sao, bình thường mọi ngươi cũng lấy từ tòa thành mặc, cũng không có ai cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà cái này rõ ràng là phải phù hợp với kích thước từng người mới mặc vừa được, hay nói cách khác, trước đó Roland đã quan sát kỹ lưỡng... kích cỡ của mọi người? Ý nghĩ này khiến nàng đỏ mặt, không khỏi muốn trốn vào trong sương mù.
Đúng rồi, nếu là Anna thì nàng sẽ làm như thế nào?
“Ta đi một lát, sẽ quay lại ngay.” Nightingale nói, triển khai sương mù, xuyên qua bức tường, khi đến cửa phòng ngủ của Anna thì nàng do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn gõ cửa bước vào.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Anna mặc áo ngủ, vẻ mặt như thường: "Có chuyện gì không?"
"Uh, ta muốn hỏi..." Sau khi vào phòng, Nightingale quay người đóng cửa: "Món quà từ điện hạ... ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta đã mặc vào rồi, rất tiện lợi."
Câu trả lời của đối phương kia khiến nàng có chút bất ngờ: "Đã mặc rồi?"
"Ừ." Anna gật đầu: "Ngươi có muốn xem không?"
"Không, không cần." Nàng hoảng sợ xua tay, có chút do dự: "Ta chỉ muốn hỏi, được tặng cái này, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
"Tại sao?" Anna bối rối: "Điện hạ cũng nói rằng hắn muốn quảng bá cái này và bán nó cho nhiều người hơn, vì vậy hắn cần chúng ta thử nó cho hắn, hơn nữa cái này cũng không tệ." Nàng vỗ vỗ ngực: "Thật mềm và nhẹ, ngoại trừ móc sau lưng không dễ cởi ra, thì tốt hơn là mặc thêm một lớp áo trong nhiều.”
Thì ra là thế... Nightingale không khỏi thở dài trong lòng, nàng hoàn toàn không quan tâm đến những chi tiết này mà chỉ tập trung vào mục tiêu của điện hạ, có lẽ đây là điểm khác biệt giữa nàng và những người khác, rất đơn thuần. Là món quà từ Roland, Nightingale biết dù thế nào thì nàng cũng sẽ thử nó, vậy tại sao nàng còn phải nhăn nhăn nhó nhó như vậy? Trước đây cũng vậy, không cần giấu giếm, chỉ cần nói cho hắn biết suy nghĩ của mình là được, nếu là Anna thì chắc chắn sẽ làm như vậy?
Nghĩ vậy, Nightingale trở về phòng, cầm chiếc áo ngực lên và xem xét nó một lúc, ẩn vào sương mù, mặc vào, khoác áo ngoài lên rồi mới xuất hiện trở lại trước mặt Wendy.
“Hơi lớn một chút.” Nàng nhảy nhảy thử: “Nhưng mà đúng là mặc cái này thoải mái hơn không ít, không cần phải buồn phiền vì quần áo quá thô, ngực đau. Và cũng không ảnh hưởng đến hoạt động, còn có thể giảm bớt được quấn ngực, rất thuận tiện… ngươi cũng thử đi.”
"Không, ta không cần..." Wendy lắc đầu.
"Như vậy sao được." Nightingale cười tủm tỉm kéo đối phương vào trong màn sương: "Ta luôn cảm thấy điện hạ thiết kế bộ quần áo này là vì ngươi."
Sylvie cảm thấy những thứ mới lạ mà nàng nhìn thấy hôm nay còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.
Chỉ cần bật công tắc thì cái ống có thể chảy ra nước, mùi xà phòng thoang thoảng, rượu đế như lửa đốt cháy cổ họng, Evelyn lại có thể uống cạn ba ly với điện hạ.
Tất nhiên, điều đáng kinh ngạc nhất là bộ quần áo được đưa tặng sau bữa tối... nàng biết giữa các quý tộc cũng hay tặng nịt ngực bó sát người, nhưng mà người ta tặng thì ít nhất cũng sẽ tặng kèm một bộ lễ phục, làm gì có chuyện tặng trực tiếp. Hơn nữa dù là quà tặng đi chăng nữa thì hầu hết đối tượng đều là những người rất thân thiết... người yêu chẳng hạn.
Nhưng mà nghe ý của điện hạ thì hắn không chỉ tặng quần áo cho phù thủy mà còn định truyền bá nó ở Tây cảnh? Sylvia không khỏi rùng mình, nào có quý tộc nào sẽ tự mình buôn bán mấy thứ này, hoặc là hắn có hứng thú đặc biệt với mông và ngực?
Sau khi Nightingale kéo Wendy vào trong màn sương, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen mơ bay tới bay lui quanh giường cả buổi không đi ra, hẳn là nhờ có đối phương kích động và xúi giục, Wendy cũng đã chấp nhận món quà này. Còn những phù thủy khác thì sao? Chẳng lẽ các nàng cũng không hiểu hàm nghĩa của việc tặng quần áo sao?
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Ashes, Sylvia không khỏi nuốt nước bọt.
Nàng đã đúng, điện hạ là một nhân vật nguy hiểm. nếu có thể thì mình phải cách xa hắn một chút mới được.
………………………………………………………………………………...