Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 272

Chương 272
Chương 272

Càng xuống sâu trong mỏ, môi trường bên trong hang càng ẩm ướt.

Sylvia thận trọng tránh những giọt nước nhỏ giọt từ trên xuống, cầm một cây đuốc và từ từ đi về phía trước trong hang dù không có ánh sáng nhưng Chân Thực Chi Nhãn sẽ không bị bóng tối chặn lại, làm như vậy chỉ là vì để tiết kiệm ma lực mà thôi.

"Đến đường rẽ rồi." Nightingale đang đi phía trước dừng lại: "Đây là hang số mấy rồi?”

"Hang thứ hai mươi ba, ngã ba thứ nhất ở cửa thứ hai." Lightning lấy cuốn sổ ra và liếc nhìn nó.

"Hy vọng đây là phần cuối." Sylvia lầm bầm, mở to đôi mắt hoàn toàn do ma lực tạo thành: "Phía bên trái... ra khỏi khu vực khai thác, không có quặng. Phía bên phải... cũng vậy."

Lightning ghi nhớ kết quả: "Như vậy thì hang động này chỉ còn một cửa cuối cùng cần phải kiểm tra."

“Đi thôi.” Nightingale lại di chuyển từ đầu đội ra sau đuôi đội, dẫn mọi người trở lại đường cũ. Dường như năng lực của nàng không chỉ đơn giản là ẩn hình như vậy, Sylvia chỉ có thể lờ mờ nhìn ma lực của Nightingale biến hóa chứ không thể nắm bắt được hình dáng và chuyển động của nàng. Theo Lightning, nàng là phù thủy chiến đấu mạnh nhất trong Hội Cộng Trợ.

Đây có thể là lý do tại sao Roland yêu cầu nàng đi theo mình. Có tin đồn rằng khu mỏ này từng là hang ổ của một con quái thú viễn cổ, và đã có một số vụ việc thợ mỏ mất tích trước đó. Trước khi rời đi, điện hạ còn nhắc nhở nàng phải thận trọng, gặp trường hợp không chắc thì nên ra khỏi mỏ trước, sau đó mới báo cáo với hắn.

Sylvia không đồng ý với điều này, không một con quái thú nào có thể thoát khỏi sự phát hiện của ma nhãn, ngay cả xác động vật và mấy con rắn vặn vẹo trong bức tường nàng cũng có thể nhìn thấy được.

Có bốn người trong đoàn thám hiểm, ngoài nàng, Nightingale và Lightning ra thì còn có một cô bé tên là Lucia. Mỗi khi tìm thấy quặng thì nàng đều chuyển nó thành nhiều mảnh vụn khác nhau, sau đó cẩn thận phân loại bỏ vào túi và nói rằng nàng sẽ giao nó cho điện hạ nhận dạng.

Lightning chịu trách nhiệm vẽ bản đồ địa hình của khu mỏ, tất nhiên theo lời kể của chính nàng thì bất kỳ chuyến thám hiểm nào cũng không thể thiếu nàng, giọng điệu kiêu ngạo của nàng khiến Sylvia nhớ đến vị thuyền trưởng đang tạm thời đóng quân trên Đảo Trầm Thụy.

Hang số hai mươi ba là một hang sâu rất lớn gần tận cùng của khu vực khai thác, đi vài trăm bước là chia thành ba lối rẽ, nếu đi tiếp theo các đường rẽ này thì sẽ phát hiện thêm các đường nhánh khác, nhưng mà đi tới đó thì hầu như đã ra khỏi phạm vi mỏ, khả năng có mỏ rất ít nên bọn họ chỉ tiến sâu đến đây rồi dừng lại.

Quay trở lại ngã ba ban đầu, đó cũng chính là cửa mà Lightning ghi lại, Slyvia thi triển năng lực, quan sát tình huống ba cửa trong hang số hai mươi ba.

Chân Thực Chi Nhãn càng rộng thì tiêu hao ma lực càng lớn, tạo thành gánh nặng cho cơ thể nên nàng chọn cách quan sát ở từng ngã ba, một lần dò xét một con đường.

"Lại ba cửa... à, không có khoáng, ở cuối còn có..." Nàng sửng sốt: "Có năm ngã rẽ, hình như có một trong số đó là vòng ngược xuống.”

“Vòng xuống dưới?” Lightning lặp lại.

"Đúng là như vậy.” Sylvia nhìn nó lần nữa, con đường nhỏ dài đó đi xuống dưới một chút thì lại ngoặt một cái, thẳng tới khu mỏ quặng, khi nàng muốn tiếp tục nhìn dọc theo con đường này thì một cơn chóng mặt ập tới, phá vỡ kết nối của nàng với ma nhãn: "Ta nghĩ nó có thể dẫn đến một hầm mỏ."

Nhưng lời giải thích này là rất xa vời, rõ ràng, các hang động phức tạp ở mỏ sườn núi phía bắc không phải là do nhân công khai quật ra, người ta cũng sẽ không đào tìm trước khi xác định được mạch quặng cụ thể, mạch quặng này kẹp ở giữa hai ngã rẽ, nếu không phải Chân Thực Chi Nhãn có thể nhìn xuyên qua chướng ngại vật thì hoàn toàn không thể tìm thấy được đống kim loại giấu sâu dưới lớp bùn đất bên dưới vách đá đó.

"Dù nó là gì, đi xem thử là biết.” Nightingale nhún vai.

Nhóm người đi vào cửa thứ ba của hang động, chừng một khắc đồng hồ sau thì đã tới cuối đường.

Đi đến đây, lối đi bị chia làm năm, đoạn hẹp nhất trong đó đã không còn thích hợp cho mọi người đi được, chỉ có thể bò vào. Đoạn đường kỳ lạ mà Sylvia đã nhìn thấy trước đây nằm ở giữa năm ngã rẽ, địa hình rẽ hẳn xuống, gần như tạo thành một con dốc dựng đứng với mặt đất mà họ đang đứng.

“Trông nó khá sâu.” Nightingale cầm bó đuốc chiếu chiếu: “Ta những hang động ở đây có chút giống với ở dãy núi tuyệt cảnh.”

"Kiểm tra xong chúng ta mau trở về đi.” Lucia không khỏi nắm chặt cánh tay Nightingale: "Ta không thích nơi này cho lắm... ta luôn cảm thấy có cái gì đó trong hang đang nhìn chằm chằm ta."

“Không có gì trong hang, ngoại trừ bùn và đá.” Sylvia nói, mặc dù nàng không thích nơi yên tĩnh và ẩm ướt này cho lắm nhưng năng lực của nàng cho nàng biết rằng không có nguy hiểm ở đây: “Bốn cái trái phái đều không có khoáng, rời khỏi khu mỏ.” Nàng nhanh chóng nhìn con đường thẳng trước mặt, dời ánh mắt về con đường chính giữa, sau đó giật mình: “…ừm.”

“Có chuyện gì vậy?” Lightning hỏi.

"Ta... không nhìn thấy tình huống bên dưới.”

“Không thấy được?” Cô gái nhỏ kinh ngạc nói: “Là do quá mệt mỏi khiến cho không thể sử dụng năng lực hay sao? Nghỉ ngơi một chút.”

“Không, đó không phải là vấn đề năng lực.” Sylvia nhắm mắt và mở ra lại, trước mặt vẫn hoàn toàn đen kịt, như thể tầm nhìn của nàng bị tước đoạt. Nàng cố nén cơn đau đầu và mở rộng tầm nhìn hơn nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, đất đai xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ có chính giữa hoàn toàn bị bao trùm trong bóng tối vô tận, đen đặc như mực: "Có thứ gì đó cản trở tầm nhìn của ta."

"Các ngươi đều ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Nightingale rút hai thanh vũ khí sáng lấp lánh ra: "Ta đi xuống điều tra tình huống, ta sẽ trở lại sớm."

“Đừng đi!” Sylvia dùng sức ấn lên cái trán đau đớn của nàng: “Chỉ có một thứ có thể tạo ra hiệu quả như vậy. Cho dù ngươi đi thì cũng gặp nguy hiểm.”

"Nó là gì?"

"Thần Phạt Chi Thạch.” Nàng cắn răng nói: "Có một viên Thần Phạt Chi Thạch ở dưới nền đất, hơn nữa còn là loại có thể bao trùm toàn bộ địa vực!"

...

Roland biết tin thì lập tức điều động binh lính của Đệ Nhất Quân tới khu vực mỏ sườn núi phía bắc.

Kết quả cuối cùng của cuộc điều tra, như Sylvia đã đoán, dưới hố sâu chứa một viên Thần Phạt Chi Thạch lớn.

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, Roland cũng tiến vào hang số hai mươi ba dưới sự bảo vệ của các thân vệ của mình, hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy được viên Thần Phạt Chi Thạch có thể cấm tiệt toàn bộ chân núi có hình dáng như thế nào.

"Điện hạ, xin hãy cẩn thận.” Carter nhắc nhở: "Lối ra ở ngay phía trước."

"Ngươi không thể sử dụng phép thuật ở đây. Các ngươi nên ở trên đó sẽ an toàn hơn." Roland nhìn Anna, Nightingale và Lightning phía sau mình: "Học theo Slyvia không tốt sao?"

"Không có ma lực ta cũng lợi hại hơn ngươi, ngươi có thể tới thì ta cũng có thể tới.” Nightingale cong môi.

“Ở đâu có thám hiểu, ở đó sẽ có ta.” Lightning ưỡn ngực nói.

Anna không nói gì, nàng chỉ chăm chú nhìn Roland, nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy đang phản chiếu ánh đuốt, Roland biết những gì mình nói đều vô ích.

"Được rồi.” Hắn thở dài: "Các ngươi phải theo sát bên cạnh ta, đừng cách xa.”

Đi đến phần cuối của hang, Roland hiểu được lối ra mà thủ tịch kỵ sĩ nói là có ý gì.

Trước mặt trở nên rộng rãi, một hang động cực lớn, sâu thăm thẳm xuất hiện trước mắt.

Cho dù không mượn ánh lửa thì hắn cũng có thể nhìn rõ hang nhờ vào ánh sáng đế từ Thần Phạt Chi Thạch như trụ thủy tinh, bọn chúng vọt từ dưới đất lên, mỗi cái đều có đường kính chừng hai ba mươi mét, giống như từng cây đèn nê ông lớn, đứng sừng sững trước mặt mình.

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment