Roland nhanh chóng ước tính thể tích của hang động ngầm, đáy có kích thước bằng một sân bóng đá, được bao quanh bởi những vách núi dựng đứng. Đường rẽ đi vào đây được mở ở giữa vách núi, bên cạnh cửa hang có một bậc thang đá hẹp, kéo dài xuống tận cùng.
“Ta đoán là bậc thang này không phải do các ngươi cắt ra.” Hắn ngồi xổm xuống và đưa ngọn đuốc xuống gần mặt đất hơn. Dưới ánh lửa, dấu vết của lưỡi rìu khắc trên bậc đá rất rõ ràng, trong dấu ấn còn có lại nhiều vụn đá và bụi bặm tích tụ lại.
"Tất nhiên là không, thưa điện hạ, khi chúng tôi tìm thấy chỗ này, thầm đá đã có sẵn." Carter nhún vai: "Ta đoán thứ này đã có từ hàng chục năm rồi."
"Hoặc hàng trăm năm.” Anna đột nhiên nói.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Lightning gật đầu: “Từ khi Biên Thùy Trấn thành lập đến nay chưa được bảy mươi năm, khả năng thềm đá có liên quan đến dân bản xứ hoặc là vương quốc không lớn.”
“Có ai Tây cảnh hàng trăm năm trước không?” Carter hỏi: “Lúc đó Greyfort vẫn chưa được thành lập.”
Roland vỗ vai kỵ sĩ: “Bốn trăm năm mươi năm trước, có một nhóm người bị lịch sử lãng quên.” Sau đó giơ cao ngọn đuốc: “Đi thôi, chúng ta đi xuống xem một chút.”
Binh lính của Đệ Nhất Quân đã tụ tập và vây kín đáy hang, hắn dẫn kỵ sĩ và phù thủy đi tới bên cạnh Thần Phạt Chi Thạch, chỉ khi đứng dưới chân trụ đá thì mới có thể cảm nhận được sự khổng lồ của thần thạch. Dang rộng hai tay ra nhưng còn chưa bằng được một phần mười của nó, nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đỉnh của nó, một trụ Thần Phạt Chi Thạch màu tím cao nhất cao tới gần ba mươi mét, gần như tương đương với một cao ốc tám chín lầu.
Về mặt lý thuyết, một viên đá có thể tự phát ra ánh sáng thì một là chứa chất phóng xạ hoặc là có chứa các thành phần huỳnh quang, nhưng ánh sáng của viên đá Thần Phạt Chi Thạch rõ ràng không có liên quan tới hai thứ này, cái trước đến từ hiện tượng ion hóa của không khí, gây ra bởi sự phân rã của chính nguyên tố và chu kỳ bán phân rã càng ngắn thì độ sáng càng lớn. Tính theo độ sáng này, những binh lính đi vào trước sẽ chết vì bức xạ ion hóa trong vòng vài phút. Mà loại sau thì cần phải bị chiếu sáng sau đó mới phát sáng được, sâu trong lòng đất không có nguồn sáng, rõ ràng không thể nào khiến cho nó phát sáng liên tục được.
Roland cũng nhận ra mặc dù thần thạch có hình trụ như tinh thể thường gặp, bề ngoài lại không có đường vân kết tinh mà trơn bóng như pha lê.
“Một viên Thần Phạt Chi Thạch lớn chừng bằng ngón cái trong giáo đường có thể bán được mấy miếng kim long, một trụ lớn như vậy… đại khái có thể móc rỗng kim khô của bốn vương quốc lớn.” Carter không khỏi thở dài.
“Bán cho quý tộc để giết phù thủy?” Nightingale trừng mắt nhìn hắn.
“Ặc, ta không nói vậy.” Thủ tịch kỵ sĩ vô thức nhìn đi chỗ khác.
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Thần Phạt Chi Thạch có màu sắc như vậy. Nó không phải là màu trắng và trong suốt sao?" Lightning tò mò quan sát cột đá: "Nếu lấy được một miếng đem về thì có phải là buổi tối không cần đốt nến lên nữa không?”
"Ta thà thắp cả chục ngọn nến trong một căn phòng oi bức còn hơn dùng nó để thắp sáng." Nightingale khoanh tay nói: "Đối với một phù thủy, nó là một cái lồng, một cái cùm, và là đồng phạm của giáo hội! Nếu không có loại đá chết tiệt này trên đời thì tốt rồi.”
“Chà, Nightingale tỷ, dù sao tỷ cũng sẽ không đọc sách buổi tối…” Cô gái nhỏ liếm môi, nhặt một viên đá lên và nhìn Roland: “Ta có thể lấy một viên đem về làm chiến lợi phẩm không?"
Roland gật đầu: "Nếu như ngươi không ghét nó.”
Nàng cầm viên đá trên tay đập mạnh vào góc lăng trụ, chỉ nghe thấy một tiếng "ting" giòn tan, viên đá vỡ nát, mà lăng trụ thì không để lại một dấu vết nào.
Kỵ sĩ không khỏi ồ lên: "Chuyện gì đang xảy ra... không phải Thần Phạt Chi Thạch đều mỏng manh dễ vỡ hay sao?"
"Có lẽ loại sáng lên này không giống vậy.” Lightning vuốt ve vụn đá trên tay, sau đó lấy từ trong túi ra một con dao găm, vây quanh lăng trụ một hồi nhưng chd có cạo, cắt, đâm như thế nào thì cũng tốn công vô ích.
Roland cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn ra hiệu cho Nightingale: “Ngươi đến thử xem.”
Nàng gật đầu, rút súng lục ra và bóp cò bắn thẳng vào lăng trụ đó. Một tiếng nổ lớn lập tức vang lên dưới đáy hang, một vài tia lửa xuất hiện ở nơi mà Thần Phạt Chi Thạch bị bắn trúng. Sau khi khói tan, mọi người bước tới nhìn thì chỉ thấy đầu đạn chỉ để lại một cái dấu nhạt ở mặt ngoài của thần thạch.
Điều này có nghĩa là về độ bền thì nó đã vượt qua thép tấm đồng chất.
“Súng cũng vô dụng?” Carter cau mày.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, hơn nữa, nó cũng không khớp với hiểu biết thường thức của mọi người.
Ít nhất Roland đã dùng một viên gạch để phá khóa được làm từ Thần Phạt Chi Thạch, chẳng hạn như loại khóa cổ Anna, chỉ cần đập hai ba lần thì có thể khiến cho tảng đá trong suốt óng ánh biến thành một bãi bột trắng.
Anna, người đã im lặng hồi lâu đột nhiên nói: "Điện hạ, ngài có nhớ bản đồ kho báu do Dawn Fillin Hilt vẽ ra không?"
“Bản đồ kho báu?” Roland sửng sốt, hắn mơ hồ nhớ ra trên bản vẽ, một hình tam giác chiếm phần lớn diện tích, và ba cái chia nhau chỉ đến Thánh Thành Taqira, tháp đá trong rừng rậm Dodge và cuối chân núi ở sườn núi phía bắc... chờ đã, chân núi ở sườn núi phía bắc? Một tia chớp xẹt qua trong đầu hắn: "Chẳng lẽ..."
"Ta nghĩ điểm đó không phải chỉ vào mỏ ở sườn núi phía bắc mà là ở đây." Anna chậm rãi nói: "Hang động ngầm chứa rất nhiều Thần Phạt Chi Thạch này."
...
Sau khi cẩn thận điều tra, ngoài một đống lớn thần thạch không thể phá hủy, không có phát hiện ra thứ có giá trị nào khác trong hang.
Đừng nói là sách cổ hay di hài, ngay cả công cụ đục đẽo thang đá cũng không để lại, rất khó tưởng tượng. Theo trình độ công nghệ hiện nay, việc tạo một cái thang trên bức tường đá dựng đứng chắc chắn là một dự án khổng lồ và gian khổ. Những chuyện như là sơ ý rớt xuống, làm rơi công cụ cũng thường thấy. Nhưng bây giờ ngoại trừ tảng đá thì vẫn là tảng đá, giống như là bọn họ đã dọn dẹp sạch hang động trước khi rút đi vậy.
Sau khi Roland quay trở lại văn phòng, hắn gọi Scroll tới và tái hiện lại bản vẽ của kỵ sĩ Dawn lên Huyễn Hóa Chi Thư.
Tương tự như mô hình trong trí nhớ, điểm cực nam thực sự nằm ở chân núi ở sườn núi phía bắc.
Nếu suy đoán của Anna là đúng, đây có thể là tấm bản đồ do giáo hội để lại khi họ đang tìm kiếm mỏ Thần Phạt Chi Thạch mới? Nhưng tại sao họ lại bỏ lại mọi thứ sau khi tốn nhiều sức để đào bậc thang đá xuống đáy hang? Nếu giáo hội đã thành lập một giáo hội ở biên cảnh từ sớm nhất là bốn trăm năm mươi năm trước thì e là Biên Thùy Trấn ngày nay sẽ hoàn toàn khác. Dựa theo giá bán và công dụng của Thần Phạt Chi Thạch thì cái quặn mỏ này hoàn toàn không giống như là tài nguyên có thể tùy tiện vứt bỏ được.
Giờ đây Thánh Thành Taqira là khu vực cấm không thể tiếp cận, có lẽ chỉ có thể biết được những câu trả lời này sau khi lên tháp đá… hoặc không bao giờ biết được.