Lucia cẩn thận đặt ba thỏi sắt trên sàn phòng ngủ, sau đó nhắm mắt lại, hít thở sâu, xem xét lại tất cả những cảm giác luyện tập vừa qua trong tâm trí, sau đó duỗi hai tay ra và dùng năng lực bao vây lấy mục tiêu.
Đây là phương pháp luyện tập mà Anna đã giúp nàng tìm ra, thỏi sắt cũng do Anna đặc chế từ ba miếng sắt rèn có thành phần khác nhau, chia là bạc, đồng, chì và một số tạp chất được nấu chảy. Việc nàng phải làm bây giờ là phục hồi nó lại thành đơn chất mà vẫn giữ được tạp chất, đồng thời tìm ra thỏi sắt có hàm lượng bạc cao nhất.
Điều này có nghĩa là nàng phải kiểm soát ma lực phát ra và chỉ thực hiện thao tác trên mục tiêu một lần.
Nếu không, các tạp chất sẽ bị phân tách ra một lần nữa, đây là lý do tại sao nàng cảm thấy rằng năng lực của mình rất khó kiểm soát khi nàng ở nhà mình ở Goldenear City. Cùng là một tờ giấy nhưng thứ được phục hồi nguyên trạng lại hoàn toàn khác, lúc mà mình chưa hoàn toàn lý giải được ma lực lớn hay nhỏ có liên quan đến hiệu quả của năng lực, kết quả là một số tờ giấy đã liên tục bị phân hóa nhiều lần, cuối cùng hầu hết các nguyên liệu đều bị biến thành nước và khí.
Sau khi đến Biên Thùy Trấn, bài học đầu tiên mà các phù thủy dạy nàng là luyện tập khống chế ma lực của mình.
Lucia vốn dĩ không tin vào nhìn không thấy, sờ không được này, không tin là có thể chính xác khống chế được nó cho đến khi Anna biểu thị ngay tại chỗ dùng lửa đen đo đạc chiều dài thì nàng mới phát hiện mình sai. Đối phương thậm chí có thể thay đổi kích thước và độ dày của ngọn lửa đen bằng cách điều chỉnh ma lực phát ra, hơn nữa mỗi lần đều có thể chính xác không sai chút nào.
“Tỷ, lại bắt đầu luyện tập rồi à?” Bell tò mò ló đầu ra khỏi giường: “Vừa ăn trưa xong.”
Tay Lucia run lên, một thỏi sắt đột nhiên biến thành một đống bột.
“Ta nói rồi, đừng làm phiền ta khi ta đang thi triển năng lực của mình.” Nàng quay đầu lại và gõ vào đầu muội muội mình: “Tập trung đọc sách của ngươi đi.”
"Ta không hiểu." Bell bĩu môi nói: "Có gần nửa từ ngữ trong đó ta xem không hiểu, ta cũng không giống như tỷ, có thể đọc và ghi.”
"Đó là lý do tại sao ngươi phải đọc nhiều hơn, nhiều từ có cấu trúc tương tự, dù ngươi chưa học thì ngươi cũng có thể đoán ra ý của nó, biết chữ là một quá trình làm quen với nó.”
“Được rồi.” Bell rụt đầu lại.
Lucia tập trung sự chú ý vào thỏi sắt thứ hai, điều khiển dòng ma lực chảy chậm lại, tưởng tượng nó như một lớp lụa mỏng, phủ nhẹ lên mục tiêu, rồi quấn đều.
"Này, ta tới." Cánh cửa đột nhiên kêu lên và được đẩy ra, một người phụ nữ tóc vàng lao vào phòng: "Này, ngươi đang luyện tập năng lực của mình à?"
“Nightingale tỷ!” Bell kêu lên một tiếng vui vẻ.
Thỏi sắt thứ hai lại biến thành bột.
Lucia thở dài và đặt tất cả những mảnh vụn kim loại trên mặt đất vào túi da của mình, nàng cảm thấy buổi trưa hôm nay mình không thể luyện tập được nữa.
"Ừ, cho ngươi."
Một cây kem toát lên vị sữa đậm đà được đưa tới trước mặt nàng.
"Cảm ơn." Lucia cầm lấy cây kem: "Nhưng không phải món này chỉ được phân phát ở bữa trà chiều thôi sao?"
Nightingale đắc thắng vỗ ngực: "Đây là phần thưởng ta đặc biệt cầu xin được từ điện hạ. Nhân tiện... ngươi cũng có phần." Nàng cũng đưa một cái khác cho Bell, cô gái nhỏ cười rất vui vẻ.
"Nightingale tỷ tốt với ta nhất!”
Cái đứa này, mỗi khi có đồ ăn ngon là sẽ lập tức quên mình, Lucia bất lực nghĩ. Nhưng khi cho kem vào miệng, nàng cảm thấy nếu là muội muội thì tám chính phần mười là phản ứng của nàng cũng sẽ giống như Bell, vị mật ong và sữa êm dịu tan ra trong miệng, vị lạnh như băng nhẹ nhàng khoan khoái, hai vị kết hợp khiến cho hương vị ngọt ngào tăng lên thêm một phần. Khi nuốt rồi cũng để lại cảm giác mát mát trong miệng.
Không ai có thể cưỡng lại được độ ngon của nó, nhất là vào mùa hè nắng nóng. Không có gì lạ khi điện hạ chỉ phân phát kem trong giờ trà chiều vào cuối tuần, kiểu thức ăn độc đáo như vậy có thể rất xa xỉ, ít nhất thì nàng chưa bao giờ nghe nói về loại tráng miệng này ở Goldenear City.
Nghĩ đến đây, Lucia không khỏi hỏi: "Ngươi yêu cầu nó từ điện hạ như thế nào?”
"Hắc hắc." Nightingale cong miệng: "Lần này ta đứng thứ ba về điểm kiểm tra, chỉ đứng sau Wendy và Foliage, nhưng Roland điện hạ lại cho rằng ta không thể vượt qua. Có thành kiến lớn với tình huống thực tế như vậy, đương nhiên ta phải đòi một phần thưởng từ hắn.”
"Vậy... vậy.” Nàng ngập ngừng một lúc: "Vậy, còn ta thì sao?"
"Sáu mươi tám điểm, xếp ở vị trí thứ mấy thì ta cũng không biết."
“Uh, thấp quá.” Lucia chán nản nói. Với tổng số một trăm hai mươi câu hỏi, mình chỉ đáp đúng hơn phân nửa một chút xíu, đó còn là dưới tình huống đã biết chữ.
“Cũng không tệ.” Nightingale vỗ vỗ đầu nàng: “Dù sao thì ngươi cũng chỉ mới đi nghe giảng không được bao lâu, phần toán và tự nhiên chắc chắn sẽ kém hơn một chút, không hiểu thì có thể hỏi ta. "
"Còn ta thì sao! Ta có thể hỏi không!" Bell đưa tay lên, nói.
"Tất nhiên." Nightingale đáp lại với một nụ cười: "Lúc nào cũng hoan nghênh.”
"Chờ ta vượt qua kỳ thi kiểm tra sơ cấp, liệu ta có thể tự mình chọn một công việc không?"
"Ngươi vẫn còn quá sớm, điện hạ nói tuổi ít nhất để đi làm là phải trên mười bốn tuổi, ngươi mới mười tuổi thì lo lắng gì." Lucia trừng mắt nhìn nàng.
Cô gái nhỏ không cam lòng đáp: "Ta cũng muốn giúp ngươi chia sẻ áp lực sớm một chút, như lấy chồng, sinh con gì gì đó đều tốn không ít tiền. Nếu không đủ tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn lắm!"
“Ngươi nghe ai nói vậy?” Lucia nâng trán.
"Phụ thân đó, hắn luôn cằn nhằn rằng hắn sắp không nuôi nổi chúng ta nữa.”
"Phốc." Nightingale không thể nhịn được cười: "Nếu ngươi có thể đi làm thì ngươi sẽ chọn đi đâu?"
“Phòng thí nghiệm hóa học!” Bell giơ tay và nói: “Ta muốn trở thành một nhà giả kim, kiếm được danh hiệu nhà hiền triết và nhận được sự ngưỡng mộ và khen ngợi của mọi người!”
"Cái này... tốt hơn là không nên." Nàng lắc đầu: "Phòng thí nghiệm thực sự khá nguy hiểm."
“Nguy hiểm?” Hai tỷ muội đồng thời ngạc nhiên hô.
"Đúng vậy." Nightingale nói: "Không chỉ thường xuyên dính axit mà đôi khi còn phát nổ, ngay cả nhà giả kim trưởng cũng không tránh khỏi tai nạn, lần trước hắn còn bị nổ đứt mất bốn ngón tay. Nếu không có Nanawa thì sợ là Kaymer Schuider sẽ không bao giờ cầm được những chai và lọ đó trong suốt quãng đời còn lại của mình." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, hình như gần đây điện hạ đang có ý định phát triển một loại thuốc súng mới, mà ngay cả hắn cũng cho là loại này cực kỳ nguy hiểm, phải dành riêng một phòng thí nghiệm để phối chế.”
“Ừ, nếu đã như vậy thì ngươi có kiến nghị gì không?” Lucia ôm Bell, trong lòng quyết định sẽ không bao giờ để muội muội mình đi làm ở một nơi kinh khủng như vậy.
"Tất nhiên là vào Tòa thị chính và trở thành một công chức."
“Công chức…?” Nàng lặp lại.
"E hèm, đây là những gì điện hạ lầm bầm lầu bầu khi thuyết giảng. Nói một cách thông tục thì là trở thành quan viên của Tòa thị chính." Nightingale ho hai tiếng: "Nó ổn định và an toàn. Mức lương trung bình đến cao, triển vọng cũng tốt, nếu làm được trưởng ngành thì thu lao sẽ không thấp hơn phù thủy.”
“Thì ra là thế.” Lucia trầm ngâm.
“Nightingale tỷ, ngươi có thích điện hạ không?” Bell hét lên: “Trong lời của ngươi có rất nhiều từ ‘điện hạ’, mẫu thân nói, chỉ khi thích ai thì mới thường nhắc tới người đó.”
Câu hỏi của muội muội khiến cho sắc mặt Lucia đông cứng lại, chuyện như vậy sao có thể hỏi thẳng như vậy được, quá thất lễ. Ngay cả bạn bè bình thường cũng không hỏi thẳng như vậy được, chưa kể người đó còn là tiền bối mình kính ngưỡng. Nàng hoảng sợ và vội bịt miệng Bell lại, khi định xin lỗi thì nghe Nightingale thẳng thắn trả lời.
“Ừ, ta thích!”