Trên đường Lucia cầm quặng đến gặp vương tử điện hạ, những lời của Nightingale vẫn văng vẳng bên tai nàng.
Không thể không nói, nàng đã bị sốc trước thái độ bình tĩnh của đối phương.
Mặc dù không hiểu lắm về chuyện tình cảm, nhưng phù thủy và vương tử... hoàn toàn không thể ở bên nhau mà? Đằng này, không phải là nên cẩn thận giấu kín suy nghĩ của mình trong lòng không cho đối phương biết hay sao?
Hơn nữa, tại sao nàng cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ khi nàng chỉ là một người nghe?
Đứng trước văn phòng, hít một hơi thật sâu, Lucia đẩy cửa đi vào.
"Điện hạ, ta mang quặng tới."
“Để ta xem xem.” Roland ngáp.
Người thống trị của Biên Thùy Trấn này trông vẫn như thường lệ, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của hắn, hẳn là mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa không bao lâu, hắn ngả người ra ghế với vẻ mặt tự nhiên và giọng điệu dễ nghe, hoàn toàn không hung dữ như những quý tộc khác.
Tâm trạng hồi hộp không thể giải thích được của Lucia cũng thả lỏng rất nhiều, nàng lấy từng viên khoáng thạch tìm thấy ở mỏ quặng ở sườn núi phía bắc, để chúng lên bàn làm việc.
Sau khi bị năng lực phân giải, những viên này trông gần như giống nhau, có màu bạc hoặc xám, có lẽ chỉ có vương tử học rộng tài cao mới biết được đó là loại quặng gì.
Chỉ thấy vương tử cau mày nhìn hồi lâu, lần lượt đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận đưa lên trước ánh sáng mặt trời phía sau, cuối cùng vẫy vẫy tay nói: “Hừ, ta sẽ giao những khoáng thạch này cho Schuider tiên sinh phân biệt, ngươi tiếp tục luyện tập năng lực của mình ở sân sau trong sườn núi phía bắc, nếu không hiểu thì vui lòng hỏi Anna."
"..." Ngay cả điện hạ cũng không biết sao? Lucia nhanh chóng cúi đầu nói: "Ừ."
Ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Roland lại ngăn nàng lại.
"Nhân tiện, lần này ngươi đạt điểm thi khá tốt, sáu mươi tám điểm ở vị trí thứ chính. Mới học với mọi người một tháng mà có biểu hiện như vậy thì thật không dễ dàng gì, phải tiếp tục giữ vững. Và..." Hắn dừng lạimột chút rồi nói: “Đợt kiểm tra tiếp theo ta hi vọng Bell cũng có thể tham dự cùng mọi người."
“Vâng!” Lucia hào hứng đáp.
Sau khi nhìn cô gái nhỏ cúi đầu vui vẻ, Roland thở dài nhìn những hạt kim loại trên bàn.
Hắn vẫn còn quá ngây thơ, hắn nghĩ rằng sau khi phân hủy thành các chất đơn giản thì hắn có thể tìm ra quặng mở ở sườn núi phía bắc chứa những mạch quặng nào, nhưng mà sự thật đã khiến hắn hiểu được khoảng cách rất lớn giữa công trình cơ giới và địa chất học, những viên đá này đều phân hóa ra thành ba đến bốn loại kim loại, loại có trữ lượng tồn động lớn nhất có thể được coi là quặng của loại kim loại này, nhưng chúng gần như giống nhau về màu sắc và hình dạng. Ví dụ như sắt, nhôm, magiê và kali, tất cả đều là kim loại màu trắng bạc ở trạng thái tinh khiết cao, rất khó phân biệt bằng mắt thường.
Tốt hơn hết là giao vấn đề này cho nhà giả kim trưởng giải quyết, dù sao thì việc xác minh tính chất của vật liệu thông qua phản ứng hóa học sẽ đáng tin cậy hơn nhiều so với việc tự mình suy đoán.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Roland rút một tờ giấy ra và bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Tà Ma Chi Nguyệt năm nay.
Thấy mùa hè sắp kết thúc, ba tháng mùa thu là thời gian chuẩn bị cuối cùng của hắn, ngoài việc chống lại tà thú xâm lược ở phía tây thì còn phải luôn chú ý đến Deflick và giáo hội ở phía đông. Không giống như trứng chọi đá năm rồi, bây giờ dân số và thu nhập dưới sự cai trị của hắn đã tăng lên đáng kể, sản lượng sắt luyện cũng đang dần tăng lên, có hơn mười phù thủy, hắn hoàn toàn chắc chắn mình có thể biến Tây cảnh thành một tường đồng vách sắt không thể vượt qua.
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của năm trước, chắc chắn mối đe dọa lớn nhất đối với bức tường thành chính là tà thú hỗn tạp, đặc biệt khi kẻ địch có lớp vỏ dày và đạn khó xuyên thủng, hoặc là tới gần rồi sử dụng thuốc nổ, hoặc gửi các phù thủy ra khỏi thành chiến đấu, cho dù là biện pháp nào thì tính nguy hiểm đều sẽ tăng lên trên diện rộng.
Ngoài ra, hầu hết kẻ thù mà hắn phải đối mặt đều dùng kỵ binh và bộ binh, hắn chưa nhìn thấy vũ khí công thành của thời đại này. Nếu đối phương có thể bố trí máy ném đá lò xo, hoặc máy bắn đá công suất lớn tiên tiến hơn thì e rằng mình sẽ gặp rất nhiều rắc rối, dù sao thì hỏa pháo trang bị trước đó, bắn xuống thì cực kỳ bất tiện, mỗi lần nhét thêm thì phải nâng họng pháo lên, đạn pháo còn dễ bị tụt khỏi thang pháo.
Bắt buộc phải phát triển một loại pháo mạnh hơn.
Roland suy tư, liệt kê tất cả các chỉ số hắn cần trên giấy.
Thứ nhất, nó phải có đủ tầm bắn và uy lực để xuyên thủng lớp giáp của hỗn hợp tà thú từ cách xa ngàn mét, thứ hai, nó phải là loại đạn nạp rồi có thể tự do điều chỉnh góc bắn và có khả năng bắn nhanh. Cuối cùng, để giảm thời gian nghiên cứu và phát triển lặp đi lặp lại, nên thiết kế một khẩu pháo cho nhiều mục đích, nghĩa là nó có thể được sử dụng như một pháo đài cố định để trấn áp kẻ thù hoặc có thể kéo nó lên tàu làm vũ khí chính của tàu pháo hạng nặng nước nông trong tương lai.
Vì vậy, nó phải là một khẩu pháo hạng nặng với cỡ nòng lớn và dài.
Thứ đầu tiên Roland nghĩ đến những quái vật khổng lồ dài mười lăm mươi sáu tấc với tầm bắn lên tới hơn mười kilomet, chỉ một phát bắn cũng có thể đào một hố đất sâu vài mét trên chiến hạm, nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ ý tưởng phi thực tế này. Mặc dù không có vấn đề gì trong quá trình gia công nhưng chỉ dựa vào mức vật liệu hiện tại ở Biên Thùy Trấn thì trong mười pháo thì ít nhất sẽ có chín pháo sẽ phát nổ, ngay cả khi gia công thành ống dày lên hơn một mét thì những thứ làm ra sẽ mất đi công dụng vì không thể hoạt động được.
Bây giờ tối đa hắn chỉ có thể sản xuất sắt rèn với độ tinh khiết tương đối cao và thép bình thường, vì vậy kế hoạch nên thận trọng hơn một chút.
Cuối cùng Roland thiết lập đường kính là con số thần thánh một trăm năm mươi hai milimét.
Pháo sử dụng chốt khóa nòng kiểu thẳng đứng, tương tự như một cánh cửa có thể trượt lên và xuống, khi hạ xuống, nòng súng sẽ lộ ra và đạn pháo được nạp, đưa lên vị trí cũ thì sẽ khóa lại, để khí thuốc súng phun ra phía trước. So với khối khóa nòng kiểu trục vít và khối khóa nòng kiểu ngang thì tốc độ bắn của nó là nhanh nhất, nguyên lý hoạt động rất đơn giản, cấu tạo cơ học của nó hắn cũng thuộc làu.
Tuy nhiên, để đạt được tốc độ bắn nhanh, pháo phải được trang bị một cơ cấu tiến và lùi, nói một cách dễ hiểu thì nó giống như hai cái bơm, một cái chứa đầy dầu và cái kia là lò xo rút lui hoặc khí. Khi báng súng giật, hai thanh nối nòng được kéo để nén dầu và máy giật cùng lúc, dầu dùng để giảm xóc, giảm giật, lò xo thì dùng để tụ lực, sau khi pháo bắn xong thì thùng sẽ bị đẩy về vị trí ban đầu.
Cuối cùng là đạn pháo.
Nếu đã sử dụng pháo thánh giáo thì đương nhiên sẽ không còn thỏa mãn với đầu đạn rắn vụng về và đạn ria bọc giấy nữa, để cho ổn thỏa, Roland quyết định cùng lúc phát triển hai khẩu pháo gắn cố định, một là phiên bản phóng đại viên đạn, đầu đạn là kim loại rắn. Một loại khác là loại đầu đạn nổ có ngòi nổ nổ mạnh, là loại pháo lựu của đời sau. Xét cho cùng thì cái sau có một mức độ khó về kỹ thuật nhất định và đòi hỏi phải thử nghiệm nhiều lần về độ tin cậy của ngòi nổ, không thể cam đoan răng quân đội sẽ được trạng bị trước khi Tà Ma Chi Nguyệt tới, vì vậy rất cần thiết phải sản xuất cái trước để giải quyết những vấn đề phát sinh. Mặc dù dùng đầu đạn rắn thì cũng dễ dàng đối phó với những con tà thú giáp dày di động và khí giới công thành cố định.
Tất nhiên, dù là loại đạn pháo nào thì cũng cần tiêu tốn rất nhiều thuốc súng không khói. Trước khi sản xuất quy mô lớn hai loại axit này, loại pháo mới chỉ có thể sử dụng như một loại vũ khí đặc biệt, muốn bắn ra một màn lửa đạn bao trùm mọi thứ là điều không tưởng.
Đúng lúc này, thân vệ mở cửa bước vào.
"Điện hạ, có một mật thư từ vương đô."
Roland đặt bút lông ngỗng xuống và mở phong thư ra. Bức thư không có chữ ký từ đầu đến cuối, nét chữ rất xa lạ, nhưng chỉ một câu trong nội dung có thể chứng tỏ chắc chắn thư này là do Tassa gửi.
Một đội khoảng một nghìn người đã rời vương đô ngày hôm nay, đi về hướng Tây cảnh.
………………………………………………………………………………