Cứ điểm Epic, sảnh biểu diễn của nhà hát.
Với tiếng huýt sáo liên tục và tiếng hò reo của khán giả, tấm màn sân khấu từ từ hạ xuống. May lau mồ hôi trên trán, nhìn Irene đang hào hứng và mong đợi nhìn mình, khẽ gật đầu.
Cái khẳng định này khiến Irene vui mừng hoan hô, và khi bức màn sân khấu buông xuống, nàng nhịn không được mà lao tới ôm chặt May.
"Ha ha ha, ta thực sự có thể diễn tốt sao!"
Thật khó chịu, May đảo mắt và đẩy nàng ra: “Coi như có chút tiến bộ, có thể tự mình lên sân khấu diễn.”
“Tiểu thư May, còn… ta thì sao?” Một phù thủy khác đóng vai Rorscha thận trọng hỏi.
“Ngươi vẫn còn kém rất xa.” Nàng nói không chút do dự: “Biểu cảm cứng đờ, động tác chậm chạp, lời thoại không truyền cảm xúc, màn thứ hai mắc hai lỗi, màn thứ tư mắc một lỗi, đây là lỗi không thuộc kịch bản điển hình.”
"Ha ha, tiểu thư May thực nghiêm khắc." Gate vuốt ót nói: "Nhưng có vẻ phản ứng của khán giả rất tốt, các ngươi nghe đi, tiếng vỗ tay vẫn chưa lắng xuống."
"Hầu hết những người này là dân thường chưa bao giờ đến nhà hát, kịch là một điều mới lạ đối với họ." May nói thẳng: "Nếu biểu diễn bình thường thì chỉ vài sai sót đó cũng đủ khiến các quý tộc la ó." Nàng dừng một chút: "Nếu các ngươi muốn đi theo con đường diễn viên thì đừng thoả mãn với thành công nhất thời. Chỉ có không ngừng hoàn thiện bản thân thì mới có thể có được chỗ đứng vững chắc trên sân khấu."
“Vâng, cám ơn sự chỉ dẫn của ngài!” Mọi người cúi đầu.
May thở dài, lại nữa rồi, rõ ràng mình không tính như người hướng dẫn diễn kịch cho những người này. Nhưng nàng cũng chẳng buồn quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy: "Được rồi, tiếp tục cố gắng đi. ‘Nhật ký phù thủy’ đã xếp hàng đến tháng chín rồi, chúng ta còn vài vòng phải diễn nữa. Đây là cơ hội hiếm có, đừng bỏ lỡ nó."
"Đúng!"
May nhận được thông báo từ Bộ giáo dục một tháng trước là cho tất cả các thành viên trong đoàn kịch đến cứ điểm Epic biểu diễn. Cái gọi là tất cả các thành viên chính là một vài diễn viên vô danh đã theo nàng đến biên cảnh, cộng với Irene Hilt.
Có lẽ là do vương tử điện hạ và đặc vụ Pelor đã đạt được thỏa thuận, nhà hát đặc biệt sắp xếp một thời gian để cho đoàn kịch diễn ba phần của ‘Nhật ký phù thủy’. Kết quả là nhóm diễn viên vô danh, thậm chí không phải là người mới này đã lên được sân khấu lớn của Nhà hát cứ điểm. Lúc bình thường bọn họ chưa chắc đã được chọn dù chỉ là những vai phụ, nhưng bây giờ lại xuất hiện trên sân khấu với tư cách là những vai quan trọng, lại còn được diễn xuất chung với một ngôi sao Tây cảnh như mình, không thể không khiến người ta cảm thán vận mệnh khó lường.
Trở lại hậu trường, May không khỏi cau mày.
Chỉ thấy một nhóm người đang tranh cãi trong phòng nghỉ, dường như đang tranh chấp về thứ gì đó, thấy nhóm người May xuất hiện, hơn mười người được một người phụ nữ dẫn dắt xông tới.
Những người này đều là diễn viên của nhà hát, và người phụ nữ dẫn đầu đó May cũng biết, tên là Bella Dean, một diễn viên có chút tiếng tăm, khác đoàn với nàng. Một số quý tộc từng cho rằng nàng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Ngôi sao Tây cảnh, nhưng trên thực tế, dù là diễn xuất hay danh vọng thì nàng chưa bao giờ lấn át đối phương.
“Đoán xem ta nhìn thấy gì?” Bella đi quanh May, từng bước đi đến chỗ Irene: “Một đám diễn viên vụn về từ vùng nông thôn lén về.”
“Các người đang nói gì vậy?” Irene vẻ mặt buồn bực hỏi, mà Gate, Rorscha và những người khác trở nên cứng đờ, không thể không lùi lại hai bước.
“Phốc.” Bella che miệng nói: “Nhìn xem, nàng còn không biết thân phận của mình.” Những lời này khiến mọi người bật cười: “Vậy thì ta nói thẳng, thành thị lớn như cứ điểm Epic vốn không phải là nơi mà các ngươi nên tới và nhà hát cứ điểm cũng không hoan nghênh những màn trình diễn hạng ba kém cỏi và thô tục như vậy. ‘Nhật ký phù thủy’ gì đó chỉ là vài con chó nhà có tang giãy dụa và kêu rên thôi. Ai lại thích xem một bộ kịch chán phèo như vậy? Các ngươi nên quay về Biên Thùy Trấn sớm một chút mới tốt. "
"Ngươi." Irene lập tức đỏ mặt: "Biểu diễn hạng ba là cái gì? Không nghe khán giả vỗ tay sao?"
"Ha, khán giả?" Bella khinh thường chế nhạo: "Ngươi gọi đám người mỗi ngày chơi với bùn, lo gạch, cái cuốc đó là khán giả? Đúng là khiến cho ta cười rớt răng! Cho dù ta bắt mấy con khỉ lên đó đi bộ một vòng thì bọn họ cũng sẽ lớn tiếng hô hay ư! Nếu không phải có vé miễn phí thì họ có dư tiền để xem các ngươi biểu diễn?"
"Ta..." Irene mở miệng, nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào.
"Vì trích thời gian ra cho các ngươi biểu diễn ba lần một tuần, thu nhập của nhà hát đã giảm xuống mấy thành, ngay cả chúng ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ cần có buổi diễn chung buổi với các ngươi, các quý tộc sẽ không đến xem!" Bella cao giọng: "Có ai chịu ngồi trên một chiếc ghế đầy bùn và dầu? Đổi lại là ta thì ta cũng không muốn bước vào một nhà hát bừa bộ sau khi một đám quê mùa cuồng hoan trong đó.”
Rõ ràng là đối phương đến kiếm chuyện, May nghĩ, tuy rằng đoàn kịch của thị trấn tới đột ngột cướp mất cơ hội xuất hiện của nhiều người, nhưng Bella Dean cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nghe mấy người quen kể lại rằng sau khi mình rời khỏi cứ điểm Epic, nhà hát cố ý bồi dưỡng nàng trở thành ngôi sao mới của Tây cảnh, đương nhiên sẽ không hủy bỏ mấy vở kịch mà nàng làm diễn viên chính.
Như vậy thì mục đích hành động của Bella đã quá rõ ràng. Có vẻ như nàng đang mắng Irene và những người khác nhưng thật ra thì nàng đang nhắm vào mình, nếu những người này rút lui, một mình mình sẽ không thể diễn ‘Nhật ký phù thủy’, chỉ có thể xấu hổ trở về Biên Thùy Trấn. Bằng cách này, chẳng khác nào nàng chính diện đánh bại mình, còn tiện thể khôi phục được cơ hội xuất hiện cho những diễn viên khác, đến lúc đó uy tín cũng tăng cao, leo lên vị trí ngôi sao Tây cảnh mới.
Nhưng nàng chưa bao giờ để mình trở thành bàn đạp cho người khác.
“Thu nhập của nhà hát đang giảm, ngươi có nghiêm túc không?” May quay lại và thản nhiên nói: “Bởi vì miễn vé vào cửa khiến cho thu nhập của nhà hát vào không bằng ra, tại sao ngươi lại đi đến một nhận định ngây thơ như vậy. Chắc chắn người kinh doanh nhà hát đã ký hiệp ước với vương tử điện hạ, đại nhân Pelor, phí tổn thiếu hụt thì đương nhiên sẽ do Tòa thị chính của Biên Thùy Trấn trả bù vào hết. Đây là hiệp ước thương mại, không phải là một trò chơi. Ngươi nên sử dụng bộ não của mình thay vì dựa trên trí tưởng tượng của ngươi mà la hét ở đây. "
"Ngươi... nói bậy bạ gì đó!"
“Ngoài ra, chỉ có đám diễn viên thấp kém vô danh như các ngươi mới bị giảm thu nhập thôi.” Nàng cười nhẹ: “Ta đã từng biểu diễn ở nhà hát Abelon ở vương đô, đó là một sân khấu ngoài trời, tuy ngày biểu diễn đột ngột xuất hiện mưa phùn nhưng mà các quý tộc vẫn ngồi kín chỗ. Cho nên vì bình dân mà họ không muốn đến xem biểu diễn? Không, họ chỉ không thích đến xem một đám khỉ biểu diễn thôi.”
"..." Hiện trường rơi vào im lặng quỷ dị, chẳng những không có người đứng ra chỉ trích nàng mà người đứng ra giải thích cũng không có.
"Điểm cuối cùng, ngươi nói "Nhật ký phù thủy’ là kém cỏi và thô tục, là chó nhà có tang giãy dụa và kêu rên?" May nhếch miệng, giọng nói lạnh như băng: “Có lẽ ta quên nói cho ngươi biết, kịch bản của câu chuyện này do vương tử điện hạ sáng tác, ý ngươi muốn nói rằng ý tưởng của điện hạ là thấp kém và thô tục sao? Xúc phạm vương thất quý tộc thì sẽ bị kết án cắt lưỡi, bây giờ ngươi vẫn kiên trì với quan điểm của mình sao?" Nàng nhìn đám người đứng sau Bella: “Hay trong số các ngươi có người muốn thử?"
Dưới ánh nhìn của nàng, hơn mười diễn viên đều lui về sau.
"Đủ rồi!" Bella nghiến răng nói: "Ngươi đã đi Biên Thùy Trấn thì không nên quay lại! Ngươi đừng nghĩ là ta không biết, May! Nguyên nhân ngươi đến nơi hẻo lánh đó không phải là vì gặp đồ ngu xuẩn như Irene mà để gặp Dawn.
"Chát!"
Giọng nói của nàng đột ngột dừng lại, trên má trái xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, Bella không dám tin, sờ sờ mặt của mình: "Ngươi, ngươi còn dám đánh, đánh..."
Phù, rốt cuộc vẫn còn bốc đồng, May hít một hơi dài. Bởi vì làm như vậy, mình sẽ gặp chút rắc rối.
Quả nhiên, hai diễn viên nam đứng sau Bella bước ra: "Tiểu thư May, ngươi làm như vậy hơi quá rồi đó."
"Ngươi không biết tầm quan trọng của ngoại hình đối với một diễn viên, ta nghĩ ít nhất ngươi phải xin lỗi nàng mới được."
Xin lỗi? Như vậy không phải chứng minh là mình đã làm sai rồi sao? Trong lòng May cười lạnh, tuy bốc đồng nhưng nàng không nghĩ mình có gì phải xin lỗi.
Mặt nàng trầm xuống, nhìn hai gã đàn ông lòe loạt này, trong đầu không khỏi nhớ đến những gì Carter Lannister đã nói.
Đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có nhiều điểm yếu, những đòn tấn công vào mắt và cổ họng sẽ khiến họ mất khả năng phản kháng ngay lập tức, tất nhiên... còn có giữa hai chân của họ. Chỉ cần nhanh nhẹn và quyết đoán thì việc đánh gục những người đàn ông mạnh mẽ hơn mình cũng không phải là không thể.
Mặc dù không rõ tại sao đột nhiên mình lại nhớ tới những lời hắn nói nhưng mà nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra chân, chỉ đợi hai người này tới gần một chút.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra một cách thô bạo, một kỵ sĩ mặc áo giáp bước vào. Theo sau hắn là một vài võ sĩ mang giáo dài, khi bước vào phòng thì đồng thời họ cũng chĩa mũi giáo vào đám người…
"Ta nghe nói có ai ở đây vu oan cho Roland điện hạ, còn âm mưu chống đối đoàn kịch của điện hạ?”
May không khỏi giật mình, nàng chớp mắt, tưởng những gì mình đang thấy chỉ là ảo ảnh. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, nàng cũng nhìn thấy kỵ sĩ trước mặt đang lén nở nụ cười với mình, chính là Carter Lannister.