Xung đột nhanh chóng kết thúc.
Nhìn thấy kỵ sĩ uy hiếp, không ai dám nói thêm, hoặc là đa số các diễn viên đều là cỏ đầu tường, nếu không cũng sẽ không có tranh chấp. Đối diện với May đại danh đỉnh đỉnh, không phải ai cũng có đủ dũng khí để chống lại nàng, bây giờ tình thế trở nên nghiêng về một bên, Bella bị hai người đàn ông đưa ra khỏi phòng nghỉ.
Trong chốc lát sau, trong căn phòng lớn chỉ còn lại Carter và các thành viên đoàn kịch tới từ thị trấn.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài.” Gate và những người khác cúi đầu.
"Ngươi thật là... thật là lợi hại! Hai ba câu nói là khiến cho nàng nói không nên lời." Irene thốt lên, nắm lấy tay May, sợ hãi than: "Cái tát đó, quả là đánh cho nàng ngáo luôn!"
Sau đó, nàng quay lại và cúi đầu trước kỵ sĩ trưởng: "Carter đại nhân, tại sao ngài lại xuất hiện ở cứ điểm Epic?"
“Ta cũng rất tò mò về vấn đề này.” May nhún vai, nhưng trong lòng nàng lại thở phào một hơi.
"Vì lệnh của điện hạ." Carter nói: "Ta có thể mời ngươi uống một ly không?”
...
“Đây là… chỗ ở của ngươi?” Kỵ sĩ trưởng thận trọng nhìn xung quanh.
“Chà, rất bình thường, đúng không?” May lấy một chai rượu trắng trong tủ ra và rót cho hắn một ly: "Quán rượu chỉ mở cửa vào buổi tối, ly này coi như ta mời ngươi." Irene và nhóm người kia trốn rất nhanh, trên đường, cả đám bọn họ đều nói là đột nhiên nhớ ra mình còn có việc. Cuối cùng chỉ có hai người nàng và Carter trở lại chỗ ở.
"Chà, đúng là... khá bình thường." Carter ho khan hai tiếng, nói: "Không biết người nhà của ngươi..."
"Mẫu thân ta mất rất sớm, ta tìm được một công việc cho phụ thân trong nhà hát, đều là mấy việc nhẹ nhàng.” May bình tĩnh nói: "Nhưng mà ta nghĩ phải đến tối thì hắn mới về tới."
Căn nhà gỗ nhỏ trong một con hẻm sâu trong nội thành này được nàng dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm mua sau khi trở thành ngôi sao ở Tây cảnh, tuy căn nhà nhỏ và cũ kỹ nhưng việc chuyển ra ngoài thành phố ít nhất cũng có thể cứu được nàng khỏi bị quấy rối và mấy ánh mắt nhìn trộm không có ý tốt.
"Ôi... xin lỗi."
"Không có gì đâu." May cũng tự rót cho mình một ly nhỏ: "Điện hạ yêu cầu ngài đến đây để chấn chỉnh trật tự nhà hát và giải quyết tranh chấp giữa các diễn viên?"
"Không, tất nhiên là không." Carter liên tục xua tay: "Deflick lại cử người đến quấy rối Tây cảnh. Điện hạ Roland đang trên đường theo đại bộ đội đến đây, ta chỉ ngồi The Town đến trước, sắp xếp Đệ Nhị Quân tăng cường gác đêm, thuận tiện nhắc nhở Lonicera đề cao cảnh giác, phòng ngừa có người đánh lén cửa thành.”
“Nhưng chuyện này ngươi không nên nói cho ta.” May giật mình rồi lắc đầu.
"Ngươi hỏi, cũng không phải là hành động bí mật." Carter nhấp một ngụm rượu: "Đừng lo lắng, ta biết chừng mực."
"Được rồi." Nàng cong môi: "Vậy thì tại sao ngươi lại chạy đến nhà hát?”
"Ta bàn giao mọi chuyện xong thì chợt thấy có quảng cáo về kịch của ngươi diễn, vì vậy ta muốn xem ngươi sẽ trông như thế nào trên một sân khấu kịch thực sự. Kết quả đúng như ta tưởng tượng, mặc dù ta chỉ xem được phần cuối nhưng màn trình diễn của ngươi thật sự rất tuyệt vời." Kỵ sĩ tán thưởng: “Vì vậy nên ta đi vào hậu trường muốn mời ngươi một ly, nhưng ta không biết mình có nên vào hay không, vì thế ta đã lượn lờ ở cửa một lúc, cho đến khi ta nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong…"
“Ngươi đã ở bên ngoài từ sớm rồi?” May cau mày.
"Ta không cố ý nghe lỏm." Carter giơ hai tay lên: "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta cam đoan."
"Phốc." Nàng không khỏi cười khẽ một tiếng: "Ta không trách ngươi, ngươi không cần lộ ra vẻ mặt như thế."
“Thật sao?” Kỵ sĩ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay định lấy rượu nhưng lại bị nàng gạt xuống.
“Tối nay ngươi vẫn còn nhiệm vụ phải không?” May lắc lắc ngón tay: “Cho nên chỉ có thể uống một ly nhỏ thôi, không thể uống thêm nữa. Nhưng…” Nàng mỉm cười: “Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ngươi có thể mời ta một lần."
Sau khi Carter rời đi, May rót cho mình một ly rượu đầy, dựa vào ghế, nhấp một ngụm.
Kể từ khi nếm qua rượu trắng lần trước, nàng nhận thấy rằng mình đã dần yêu cảm giác nóng bỏng và đậm đà này.
Đối với lời mời trước đây của Carter, trong lòng nàng mơ hồ có câu trả lời, có điều có một số chuyện phải thử rồi mới biết kết quả, giống như rượu trắng trong tay vậy, tuy rằng khó nuốt ở lần nếm thử đầu tiên nhưng sau đó lại êm dịu, không phải là rượu trái cây chua ngọt hoặc là rượu mạch nhạt nhẽo có thể sánh được.
Sao không dứt khoát đưa phụ thân về thị trấn định cư sau khi diễn xong vở kịch này?
...
Roland đến cứ điểm Epic hai ngày sau đó.
Pelor Hormones và các thành viên của năm gia tộc lớn đã đi ra khỏi thành để chào đón đội ngũ của vương tử điện hạ.
Sau khi Đệ Nhất Quân đóng quân trong cứ điểm, Roland đến thẳng tòa thành và tổ chức một cuộc họp ngắn.
“Ta nhận được một tin đáng tin cậy rằng Deflick đã cử một nhánh bộ đội đang hành quân tới cứ điểm.” Hắn ngồi trên ghế chính của sảnh cầu thang, nhìn xuống các quý tộc bên dưới: “Số lượng và lộ trình của họ vẫn chưa biết được, nhưng chắc chắn là nhắm vào ta. Theo tác phong thường thấy của Deflock, chắc chắn bọn họ sẽ mở rộng quân đội của mình bằng cách bắt thường dân, sau đó sử dụng thuốc để buộc những người này tấn công. "
“Thưa điện hạ.” Tử tước Eric của gia tộc Rushwolf bối rối nói: “Ngài nói thuốc là chỉ…”
“Một loại thuốc viên màu đỏ tà ác có thể mang lại cho bình dân sức mạnh còn hơn cả kỵ sĩ, nhưng sau khi hết tác dụng, người uống thuốc sẽ chết trong đau đớn.” Ngoài Pelor, bốn gia tộc lớn còn lại cũng không biết nhiều về bí dược của giáo hội, Roland dứt khoát kể lại đặc điểm và nguồn gốc của nó: "Deflick dự định sử dụng phương pháp này để liên tục làm suy yếu sức chống cự của Tây cảnh, bất cứ dân cư nào đều sẽ trở thành mục tiêu cướp của hắn, mà lãnh địa của các ngươi cũng nằm trong số này. Là người thủ hộ Tây cảnh, ta yêu cầu các ngươi di chuyển nhân viên trong gia tộc và bình dân trong lãnh địa vào trong thành, tránh cho Deflick mở rộng đội ngũ của hắn.”
"Nhưng, thực phẩm và hàng hóa được lưu trữ trong nhà kho của chúng ta..."
"Có thể vận chuyển bao nhiêu tính bấy nhiêu." Roland dứt khoát ngắt lời: "Ta chỉ cho các ngươi ba ngày, bình dân xung quanh nhất định phải tập trung trong cứ điểm. Khi ta đẩy lui quân của Deflick, ta sẽ thả các ngươi đi.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, vương tử gọi Iron Axe vào tòa thành.
Trên thực tế thì hắn đã không tiết lộ cho các quý tộc biết tình huống thật mà hắn biết, dưới hình thức điều tra dạng trải thảm của Macy và Lightning, đội ngũ đến từ vương đô đã bại lộ hành tung. Khác với nhóm quân xâm lược trước đó, bọn họ lên tàu đơn buồm xuôi theo nhánh chính của sông Xích Thủy đi xuống phía Tây, sẽ đi vào Tây cảnh thông qua thị trấn Willow Leaves.
Đây là một con đường rất khó giải quyết, khi kẻ thù đi qua điểm mở rộng, chúng có thể quay ngược lại theo nhánh sông để tấn công các cửa phía nam và phía đông của cứ điểm Epic, hoặc có thể tiếp tục đi về phía tây cho đến khi đến được Biên Thùy Trấn.
Để tránh tình trạng chia phòng thủ ra mà xuất hiện tình huống được cái này mất cái khác, hắn phải chủ động tập trung ưu thế binh lực đánh tan kẻ địch ở một điểm.
Rõ ràng, ngã ba sông Xích Thủy là nơi thích hợp nhất để bắn tỉa.
………………………………………………………………………………...