Hạm đội của địch tiến đến ngã ba sông Xích Thủy muộn nửa ngày so với dự kiến, mãi đến chiều bốn ngày sau, mười chiếc thuyền buồm mới chậm rãi xuất hiện ở cuối tầm mắt.
Nhận được tin báo, Vannah lần lượt đi qua sáu phòng, ra lệnh cho tổ pháo do mình phụ trách chuẩn bị, sau đó quay trở lại vị trí ụ súng của mình.
“Kẻ thù ở đâu?” Rodney vén miếng che cửa sổ lên một khe nhỏ, nhìn ra ngoài.
"Ít nhất còn cách xa chúng ta vài trăm mét." Cat's Claw phụ trách quan sát cờ tín hiệu bám vào cửa sổ mái nhà, nói nhỏ: "Chỗ ta thậm chí còn không nhìn thấy được bóng dáng của bọn họ, trên nóc nhà có quá nhiều cỏ dại."
Từng phòng, ngoại trừ cửa sổ ngắm bắn ra thì còn mở một lỗ trên tường ở gần nóc. Làm hai cái cầu thang đất, thuận tiện quan sát tình huống trên sông Xích Thủy.
"Nói đến cỏ dại, năng lượng của phù thủy tóc xanh đó thật không thể tin được.” Peels lau sạch đạn pháo hơi bẩn, nói: "Bất cứ nơi nào nàng đi qua, cỏ mỏng đều mọc lên như sợi tóc, che kín nóc các lô cốt đó, nhìn là không khác gì các ụ đất bình thường."
"Cái gì mà phù thủy tóc xanh." Vannah mắng: "Đó là tiểu thư Foliage. Lần đầu tiên chúng ta đối kháng với đoàn kỵ sĩ của công tước thì nàng đã giúp chúng ta chôn dây xuống hai bên rừng cây, khiến các kỵ sĩ không thể đi lại được. Nếu không thì đám đội thiết khôi đó đi bằng qua rừng đi vòng ra phía sau thì chúng ta lãnh đủ.”
“Nếu bàn về thần kỳ thì có phù thủy nào là bình thường?” Rodney nhún vai: “Xây một lô cốt trong một đêm, để dây leo và cỏ dại phủ kín mặt đất, bay lượn tự do trên bầu trời, và thậm chí biến hình thành một con chim bồ câu to lớn, mấy chuyện này không phải là chuyện mà người phàm có thể làm được."
"Nếu thần kỳ nhất thì ta sẽ chọn tiểu thư Nanawa.” Trong giọng nói của Cat's Claw tràn đầy khao khát và mong đợi: "Ta không biết liệu lần này mình có may mắn bị thương không. Nếu bị thương thì ta có thể gặp nàng ở khoảng cách gần, nói không chừng còn có thể nghe nàng an ủi.”
“Cẩn thận chú ý tình hình địch cho ta!” Vannah cau mày quát lớn: “Ngươi còn dám nói nhảm nữa ta sẽ trừng phạt ngươi trở về dọn dẹp nhà vệ sinh!”
Cat's Claw thè lưỡi, sau đó lại chồm ra ngoài.
Đội trưởng pháo binh thở dài trong lòng, bây giờ đám người này đã mất đi cảm giác căng thẳng, sẽ không còn run sợ như khi mới ra chiến trường mấy tháng trước. Hắn không thể nói liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu, luôn cảm thấy hơi khinh thường đối thủ của mình, nhưng hắn cũng không thể nghiêm khắc khiển trách cấp dưới của mình, bởi vì hắn cũng không khá hơn chút nào, từ sau khi trở thành sĩ binh của điện hạ thì những hiểu biết về chiến đấu của Vannah cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất: Dường như chém giết đẫm máu không có liên quan gì đến sức mạnh, kỹ xảo, dũng khí, bọn họ chỉ cần liên tục huấn luyện quen thuộc với trình tự, chuẩn bị theo chương trình, đón địch theo chương trình, nổ súng theo chương trình là có thể lấy được thắng lợi.
Đặc biệt là khi chiến đấu với dân quân của tân vương trong thị trấn, rõ ràng đối thủ có sức mạnh kinh người, là dã thú hình người hung hãn không sợ chết, nhưng trận chiến chỉ kéo dài nửa canh giờ là kết thúc. Khi dọn dẹp chiến trường thì hắn mới phát hiện thậm chí mình còn cảm thấy mệt mỏi một chút nào, giống như vừa làm xong khỏi động trước khi huấn luyện thì kẻ địch đã tan tác.
Nếu tiếp tục phát triển như thế, liệu một ngày nào đó, các cuộc chiến tranh sẽ biến thành kẻ địch còn chưa xuất hiện ở trước mặt, chỉ cần vận hành những cỗ máy kim loại này thì có thể tiêu diệt kẻ địch từ ngoài ngàn dặm?
Ngay khi Vannah đang miên man nghĩ về điều đó, tiếng cảnh báo của Cat's Claw kéo hắn lại.
"Ta nhìn thấy kẻ địch rồi!"
“Nạp đạn!” Vannah lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, trầm giọng ra lệnh.
Trong phòng đột nhiên trở nên bận rộn, bước này đã luyện tập quá nhiều lần rồi, bây giờ mọi người nhắm mắt lại cũng có thể bỏ túi thuốc và đạn pháo vào trong nòng pháo. Nếu không tính đến việc thiết lập lại và điều chỉnh góc bắn, thì hai mươi nhịp thở thì tổ pháo có thể bắn được một lần.
Vannah sắp đã thuộc làu kế hoạch chiến đấu do điện hạ Roland và Iron Axe đại nhân bố trí, giống như cuộc chiến phòng ngự ở Biên Thùy Trấn, khi người quan sát nhìn thấy cờ xí màu hồng của tiểu thư Lightning thì mởi tháo miếng chắn cửa sổ ngụy trang xuống, nã pháo. Tổ pháo số một và số hai gần bờ sông nhất dùng đạn ria càn quét boong thuyền, tổ pháo còn lại đùng đạn tròn oanh kích mấy buồng nhỏ trên thuyền.
Hắn lẳng lặng chờ cờ tín hiệu màu hồng.
...
Bây giờ, không cần nhìn qua kính thì Lian cũng có thể nhìn thấy đội thuyền của ngụy vương đang từng chút tới gần địa điểm bố trí mai phục.
So với những chiếc thuyền buồm ba cột buồm hoặc bốn cột buồm đi trên biển, những chiếc thuyền này rõ ràng là nhỏ hơn nhiều, không có mạn thuyền cao và hàng rào chắn, thân thuyền thấp bé nhìn như là bằng với mặt sông vậy. Ngoài những cánh buồm căng phồng thì hai bên boong thuyền còn có một hàng thủy thủ ngồi, chậm rãi đẩy mái chèo trong tay.
Cho đến thời điểm này, vương tử điện hạ vẫn không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào.
Nàng không khỏi có chút lo lắng, trạm quan sát được dựng trên đỉnh một triền núi tương đối cao, tuy có thể nhìn bao quát toàn bộ chiến trường nhưng cũng cách xa sông. Bây giờ Lightning và Macy không ở bên cạnh điện hạ, tính cả thời gian cần thiết để những người lính truyền chỉ thị cho các đội khác nhau, sợ là chậm một chút thì sẽ không kịp ngăn đội thuyền đi qua ngã ba sông Xích Thủy.
Mắt thấy chiếc thuyền buồm ở tiền tuyến sắp đi qua nhà đất, Lian nhịn không được muốn mở miệng hỏi thăm thì một tiếng nổ lớn đột nhiên lăn qua mặt sông. Như thể phát đi tín hiệu tấn công, trong nhà đất có hơn mười làn khói dày đặc quyện với ánh lửa phun ra, tiếng sấm rền rĩ liên tục vang lên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lian lại đưa mắt nhìn về phía sông, sau đó gần như không dám tin vào hmm mình, nàng không nhìn thấy bất kỳ kỵ sĩ hay lính đánh thuê nào đang chiến đấu, nhưng boong của chiếc thuyền buồm đầu tiên dường như đột ngột nổ tung. Những mảnh gỗ, tay chân cụt văng tung tóe, những thủy thủ đang lia mái chèo trong nháy mắt đã tử thương hơn phân nửa, từng đợt sương máu xuất hiện, nhuộm boong thuyền thành màu đỏ hồng.
Sau khi mất đi một nửa động lực, tốc độ đi về phía trước của đội thuyền nhanh chóng giảm xuống, nhưng tiếng nổ không ngừng chút nào. Không mất nhiều thời gian, cột buồm cao chót vót ở giữa thân thuyền bị cắt đứt bởi một đám bóng đen, rung lên hai cái rồi ầm ầm ngã xuống, đè hai tên kỵ sĩ vừa leo ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền xuống boong thuyền.
Bị dòng chảy thúc đẩy, thuyền buồm bắt đầu lùi lại từ từ, các thuyền khác phải phân tán và nhường đường, không ít người rời khỏi cabin sau khi nghe thấy động tĩnh, ngơ ngác nhìn chiếc thuyền buồm dẫn đầu đã trở thành địa ngục, không biết phải làm sao.
Tiếp theo, đả kích khủng bố lại giáng xuống con thuyền thứ hai.
Đám người đông đúc trên boong thuyền khiến cho sương máu càng thêm mãnh liệt, Lian có thể thấy rằng sau tiếng sấm cuồn cuộn, trong đám kẻ địch đông đảo đó xuất hiện vài khu vực trống đỏ tươi, mà mấy kẻ xui xẻo đứng giữa khoảng trống đó bị cắt thành nhiều mảnh, có người còn sống, đứt ruột kêu đau. Những người còn sống khác đều nhảy xuống sông để chạy trốn, không muốn ở lại trên boong thuyền khủng bố này thêm một khắc nào.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ý của điện hạ khi nói rằng họ không thể vượt qua được, nhưng... làm thế nào mà thuộc hạ của hắn có thể làm được như vậy?
………………………………………………………………………………...