Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 281

Chương 281
Chương 281

So với Lian đứng xa nhìn thì Sylvia nhìn thấy rõ ràng hơn.

Qua những bức tường của nhà đất, nàng có thể thấy những binh lính đang làm việc đâu vào đấy, mọi người thực hiện một hành động lặp đi lặp lại nhưng bảy hoặc tám người kết nối với nhau trở thành một tổng thể phức tạp. Những chiếc túi giấy và những viên bi sắt chất đống sau phòng được liên tục cho vào ống sắt dày cộp rồi dùng thế sét đánh phun trào ra ngoài.

Nhìn kỹ hơn, Sylvia nhận thấy rằng đầu tiền là binh lính đốt một sợi dây ở cuối ống sắt, và tia lửa nhảy vọt vào ống sắt, dẫn đến túi giấy được nhét vào đó từ trước. Ánh sáng trong khoảnh khắc tiếp theo khiến nàng không nhịn được phải nheo mắt lại, và tia lửa nhanh chóng mở rộng thành một quả cầu lửa màu đỏ cam, lấp đầy mọi lỗ trong ống. Ngọn lửa bành trướng không có chỗ nào bay đi, đành phải quấn lấy viên bi sắt bắn ra phía ngoài, như có một bàn tay khổng lồ ném nó ra ngoài.

Trong nháy mắt, viên bi sắt đã biến thành một bóng đen và đập vào thuyền buồm trên sông. Sức mạnh của nó lớn đến nỗi nó có thể khoan một lỗ to bằng nắm tay trên mép thuyền do mấy tấm ván gỗ ghép thành. Mặc dù tốc độ đã chậm lại rất nhiều sau khi xuyên qua tấm ván gỗ nhưng uy lực vẫn không thể coi thường, một kẻ địch đang chuẩn bị trèo ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền đã bị bắn trúng thắt lưng và đứt thành hai đoạn.

Đây là lần đầu tiên Sylvia nhìn thấy cảnh tượng như thế này, không cần lưỡi dao sắc bén hoặc kiếm phong, chỉ dựa vào một quả cầu tròn nhỏ cũng có thể chặt người ra làm đôi.

Bởi vì tầm mắt quá gần, thậm chí nàng còn cảm thấy máu và các cơ quan nội tạng của kẻ bị bắn chết văng tung tóe lên cơ thể mình, tiếp theo lại có mấy người bị viên bi sắt đánh trúng, không phải là bị cắt đứt tứ chi thì cũng là bị bắn nát đầu. Trong lúc nhất thời, khắp nơi trên khoang thuyền đều là máu đen chảy và nội tạng trắng đỏ lẫn lộn.

Phù thủy đột nhiên cảm thấy bụng mình trào lên, và một luồng nước chưa vọt thẳng lên cổ họng.

"Ọe... Khung cảnh trong khoang thuyền đột nhiên biết mất, dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến nàng không còn duy trì thi triển năng lực được nữa, Sylvia buộc phải ngắt kết nối với chân thật chi nhãn, cúi đầu nôn thốc nôn tháo.

“Có chuyện gì vậy?” Lian hoảng hốt, lập tức tiến lên đỡ nàng: “Ngươi không sao chứ?”

Vương tử điện hạ cũng chú ý thấy nàng khó chịu, đưa một cái khăn tay tới: "Nếu cảm thấy quá máu tanh thì đừng nhìn, ít nhất đừng dùng năng lực để xem cận cảnh. Nghỉ ngơi trước đi."

"Cảm ơn ngài..." Sylvia cầm lấy khăn tay lau miệng: "Ta không sao."

Có lẽ đây là thứ mà Macy và Lightning gọi là "phát minh không thể tin được", chỉ là lúc đó mọi người không thèm nghe, hoặc là cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì khi chưa tận mắt chứng kiến thì rời khỏi để tưởng tượng ra được một vũ khí kinh người như thế.

Nàng lại nhìn vào chiến trường, thấy đội thuyền của Deflick đang tiến đến gần hai bờ sông, hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện được cuộc tấn công như vũ bão này đến từ phía sau những ngôi nhà thấp được ngụy trang dưới dạng dốc đất trên bờ. Tuy nhiên, bọn họ không biết rằng các công sự do điện hạ Roland không chỉ một chỗ này.

Xa xa tuyến phòng thủ hình chữ V có một lô cốt ẩn nấp đầy cỏ dại và dây leo, khoảng cách giữa hai chỗ này đúng bằng chiều dài của một đội thuyền. Trừ khi bọn họ không chút do dự quay mũi thuyền rút lui, nếu không thì cho dù bọn họ lên đất liền từ bất cứ một chỗ nào cũng sẽ rơi vào trong cạm bẫy bị tiền hậu giáp kích.

Những binh lính trong lô cốt cũng cầm một thanh sắt tròn dài, vật phóng ra không còn là một viên bi sắt tròn nữa mà là một cái mũi tên bén nhọn không đuôi. Thoạt nhìn chúng nó không có thế không thể đỡ như bi sắt, nhưng mục tiêu đã đổi thành thân thể máu thịt không tấc giáp.

Sylvia đoán rằng có lẽ kẻ thù muốn đợi cho đến khi toàn đội lên bờ rồi mới phản công, nhưng những binh lính trong lô cốt đã không cho họ cơ hội này, giống như những lần tấn công trước, họ thậm chí không cần lộ diện, chỉ cần nhắm vũ khí của họ vào mục tiêu, thoải mái bóp cò súng, mũi tên sẽ bắn vào đối thủ như mưa.

Đối mặt với loại vũ khí bắn nhanh và không cần lên đạn này, kẻ địch không trụ được bao lâu thì đã hỏng mất. Những người đã xuống thuyền muốn quay trở lại thuyền, mà những người đứng trên mạn thuyền chờ xuống thuyền thì bỏ chạy tứ phía. Khi thân thuyền lắc lư mạnh, bàn đạp lật xuống nước, nhiều người rơi xuống nước bị bắn chết khi leo lên mạn thuyền, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.

“Đến lúc rồi.” Cho đến lúc này, vương tử mới đặt kính nhìn xuống và ra lệnh cho Iron Axe: “Dẫn đội dự bị đi thu dọn chiến trường, nếu kỵ sĩ dẫn đầu của họ may mắn không chết trong trận chiến, hãy cố gắng bắt sống, ta muốn hỏi bọn họ vài chuyện.”

"Vâng." Hắn hành lễ, nói.

Sau đó hắn nhìn Sylvia: "Ngươi đi theo Iron Axe đi, đừng để ai chuồn mất."

Sylvia gật đầu và đi theo quan chỉ huy của Đệ Nhất Quân ra khỏi đài quan sát. Nàng chợt hiểu tại sao Roland điện hạ lại dám công khai che chở cho phù thủy ở một góc của đại lục... có được vũ lực mạnh mẽ như vậy, cho dù giáo hội có xuất động quân thần phạt cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn một cách dễ dàng. Nếu Tilly đại nhân cũng có được vũ khí như vậy, nói không chừng các phù thủy sẽ có ngày trở lại quê nhà thật.

Nhìn thấy thuyền buồm tê liệt bên bờ sông, Roland thở phào nhẹ nhõm.

Khi họ chuẩn bị đổ bộ lên đất liền và phản công thì về cơ bản thất bại đã là kết quả chắc chắn, dựa vào sào và người bẻ lái quay đầu thuyền là một quá trình diễn ra rất chậm, có lẽ cũng vì điều này nên khi bị pháo đả kích mà bọn họ không có chọn quay đầu rút lui. So với bị đánh mà không đánh trả được thì không bằng nhanh chóng cập bờ, sau đó tổ chức đội ngũ cắn thuốc tiến hành phản kích.

Đạn tròn của pháo dã chiến nặng mười hai pounder rất khó để thể đánh chìm hoàn toàn một chiếc thuyền buồm bằng gỗ, dù thân tàu có bị thủng hàng trăm lỗ cũng không ảnh hưởng đến việc nó tiếp tục nổi trên mặt nước. Bởi vậy, việc quay đầu thuyền có lẽ sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng nhưng rất có thể sẽ có một hai chiếc thuyền buồm chạy thoát được, mà chọn lên bờ thì sẽ chỉ dẫn đến kết cục toàn quân bị diệt.

So với lần tập kích vào cứ điểm và trận đánh phòng thủ thị trấn trước, lần này kẻ địch thậm chí còn không có một cuộc tấn công hiệu quả nào, có lẽ vì những viên thuốc thường do người chỉ huy nắm giữ, cho đến khi chiến đấu mới phát ra cho dân binh, một khi gặp phục kích thì hoàn toàn không thể nhanh chóng phản ứng kịp.

Mãi đến chạng vạng tối, công việc thu dọn chiến trường mới kết thúc.

Iron Axe và thân vệ ép hai tù binh vào doanh trại.

Roland còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì một người đã hét lên: "Ta là tước sĩ Snark, thưa điện hạ, xin hãy cho phép ta viết một lá thư cho gia tộc, chắc chắn bọn họ sẽ nộp một khoảng tiền chuộc hậu hĩnh."

"Ta là con trai thứ của gia tộc Elvin Shedd ở Bắc cảnh, điện hạ tôn kính." Một người khác nói: "Ta cũng sẵn sàng trả tiền chuộc."

“Vậy… lần tập kích này là do các ngươi chỉ huy?” Roland nhíu mày.

“Ặc, không, đội trưởng là tước sĩ Vincent, nhưng hắn đã bị giết.” Tước sĩ Snark vặn vẹo người: “Thưa điện hạ, ngài có thể để người của ngài cởi trói cho tay của ta không? Trong thời gian chờ chuộc về, ta hy vọng sẽ được đối xử bình thường."

“Ta không cần tiền chuộc.” Vương tử lắc đầu nói: “Mục đích, kế hoạch các ngươi tới Tây cảnh, tính toán của Deflick... nói hết những gì các ngươi biết ra, có lẽ ta sẽ cho các ngươi được đối xử xứng đáng.”

“Chuyện này… xin thứ lỗi cho ta vì ta không thể nói cho ngài.” Snark do dự một lúc rồi nói.

"Ta đã thề sẽ trung thành với Deflick bệ hạ.” Kỵ sĩ trẻ tuổi của gia tộc Elvin Shedd cũng từ chối: “Làm như vậy sẽ vi phạm lời thề của ta.”

"Thật không?" Roland không đồng ý, nói: "Dẫn bọn họ xuống trước đi."

Sau khi thân vệ rời đi, hắn liếc nhìn Iron Axe: "Nghe nói lúc ở Iron Sand City thì ngươi từng làm thị vệ của tộc trưởng, hơn nữa còn rất giỏi thẩm vấn tình báo?"

"Vâng, thưa điện hạ." Iron Axe trả lời: "Rất ít người có thể che giấu tin tức trước mặt ta."

"Tốt lắm, hai người này sẽ giao cho ngươi thẩm vấn." Roland xoay người: "Phương pháp và thủ đoạn đều không có giới hạn, chỉ cần ngươi có thể lấy được đủ tình báo là được."

Hắn giật mình: "Vậy còn tiền chuộc..."

"Ngay từ đầu ta đã nói ta không cần tiền chuộc." Roland lạnh lùng nói: "Hỏi xong, coi như đã chết đi."

Đây mới là dấu chấm hết cho những kẻ bắt cóc dân thường và xâm lược Tây cảnh. Hắn âm thầm bổ sung một câu.

Bình Luận (0)
Comment