Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 289

Chương 289
Chương 289

Lightning lấy “đồ nghề thám hiểm” mình thường mang theo bên người ra kiểm tra lại một lần.

Dao đánh lửa, đồ nhóm lửa, băng gạc, dao găm, bản đồ, một túi lương khô, trong đó chất đầy thịt bò khô.

“Ngươi?” Nàng nhìn về phía Macy: “Cũng kiểm tra một lần đi.”

“Groo!”

Macy vươn tay vào trong túi, cái túi vải này bình thường đều được che dấu trong mái tóc xõa xuống của nàng, rất khó nhìn rõ được rốt cuộc trong đó có thể nhét được bao nhiêu thứ, hơn nữa khi biến thành chim chóc, quần áo và tay nải giống như đều hư không tiêu thất vậy. So với năng lực bay bị sức nặng hạn chế của mình, có vẻ như Macy bị ảnh hưởng không lớn, minh chứng tốt nhất là những gì mà nàng móc ra còn nhiều hơn cả mình.

Thịt khô, chà bông, đùi gà, cá phi lê, trứng gà, từng đống đồ ăn bày ở trước mặt Lightning.

“Trời ạ.” Nàng vỗ trán nói: “Chúng ta đi thám hiểm, không phải đi ăn đồ nướng dã ngoại, ít nhất ngươi cũng phải đem theo một món vũ khí chứ.”

“Groo groo!” Macy sờ lên miệng của mình.

“Ý ngươi nói mỏ của ngươi là vũ khí?” Lightning thở dài nói: “Nếu như gặp một tên quân thẩm phán ăn mặc như đồ hộp, ngươi có thể mổ vỡ khôi giáp của hắn mới là lạ! Ai, xem như xong... dù sao chỉ một ngày thôi, hẳn là cũng không gặp được nguy hiểm gì. Chúng ta lên đường đi.”

“Groo! Groo!” Đối phương lập tức hóa thành bồ câu, chạy hai bước, bay sát mặt đất một đoạn rồi mới bay lên cao.

Ặc, có lẽ sức nặng vẫn ảnh hưởng tới nàng.

Lightning kéo kính mắt thông khí xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, bay đến trước nàng.

Còn nhớ lần đầu nhìn thấy Macy, mình còn đang ở cánh rừng phía nam truy kích nàng, làm chuyện công dã tràng, tuy thời điểm đó bồ câu mập cũng không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của mình nhưng mà ít nhất cũng hao tốn một phen công phu mới bắt được nàng. Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ là có thể bắt được nàng trong nháy mắt.

Tiếp tục như vậy thì không được, hiếm lắm mới có một người có thể bay làm hợp tác, từ nay về sau còn phải dựa vào nàng giúp mình gánh công cụ thám hiểm, cô gái nhỏ nghĩ thầm, xem ra phải để nàng rèn luyện cho tốt.

“Groo, groo?”

Lightning hạ tốc độ xuống, bay song song với Macy: “Nói tiếng người!”

“Ta muốn hỏi, chúng ta phải đi đâu thám hiểm, groo?” Miệng bồ câu mở mở đóng đóng nói.

“Phía tây của rừng rậm Dodge, ta muốn xem rốt cuộc cánh rừng rậm này lớn cỡ nào.” Lightning rút bản đồ ra, mở ra, chỉ chỉ chỗ trống bên phía tây: “Thuận tiện bổ sung hoàn chỉnh phần này, nói không chừng còn có thể chứng kiến sông Xích Thủy từ đâu tới.”

Từ sau khi Macy trở về từ Fiordland, nàng lập tức bắt đầu chuẩn bị trước cho lần thám hiểm này, dù sao trong lúc tự do luyện tập, điện hạ cũng sẽ không quan tâm các nàng bay đi đâu. Hơn nữa, trong lòng cô gái nhỏ còn có một bí mật không có nói cho đối phương biết, nàng đã không dám một mình thám hiểm rừng rậm nữa.

Chuyện này là một chuyện vô cùng nhục nhã với một nhà thám hiểm.

Nhưng mà nàng không có cách nào lừa gạt mình, hành trình đến tháp đá làm cho nàng sinh lòng sợ hãi với phiến rừng rậm thâm thúy này. Vừa nghĩ tới những quái vật đáng sợ đó có thể che dấu ở một chỗ trong rừng rậm thì nàng không khống chế nổi muốn nhanh chóng thoát đi.

Cũng may nàng vẫn là con gái của nhà thám hiểm vĩ đại nhất.

Thunder từng nói cho nàng biết phương pháp để khắc phục sự sợ hãi, đó là từng chút tiếp cận nó, sau đó quan sát nó, hiểu rõ nó, cuối cùng sẽ phát hiện, nỗi sợ cũng không đáng sợ như vậy.

Bởi vì bản thân nó đến từ chướng ngại trong lòng.

Lần thám hiểm này chính là Lightning đang thử, có Macy làm bạn, ít nhất trong lòng nàng cũng tự tin hơn đôi chút. Hành trình nàng chọn cũng cực kỳ an toàn, dọc theo sông Xích Thủy đi về hướng tây, không đi sâu vào trong rừng rậm, như vậy thì khả năng gặp ma quỷ không lớn. Đợi khi mình bay qua tuyến đường này, sau đó mình sẽ tự mình đi thử. Nàng tin tưởng một ngày nào đó, mình sẽ một mình vẽ ra được bản đồ của toàn bộ Tây cảnh, hơn nữa còn sẽ bước vào tháp đá lần nữa, vạch trần chân tướng Thánh Thành Taqira.

...

Trên đường đi, Lightning khống chế tốc độ trong chừng sáu mươi kilomet, bây giờ nàng đã có thể thông qua phóng thích ma lực nhiều hay ít để điều tiết tốc độ chính xác, theo tiêu hao trước mắt, nàng có thể liên tục bay cả ngày.

Mà phương thức bay dọc theo sông và ven rừng rậm cũng làm cho nàng thoải mái không ít, so với lần thám hiểm tháp đá trước, trong tầm mắt toàn là một màu xanh lục, phân không rõ phương hướng và độ cao, âm trầm và áp lực thì bây giờ có một dòng sông sóng nước bạc lăn tăn, lại thêm có Macy luôn líu ríu bên tai, Lightning cảm thấy sợ hãi đang dần dần biến mất.

“Mau nhìn, phía trước có ngọn núi, groo!”

Lightning cũng nhìn thấy ngọn núi lớn không gì sánh kịp này, mặc dù cách nhau khá xa hình dạng xám mờ của nó đã nói rõ nó nguy nga như thế nào. Cùng lúc đó, nước sông hơi nghiêng, khu vực đồi núi kịch liệt giảm nhỏ, ngọn núi dựa vào biển rộng phảng phất thu nạp lấy đất liền, càng ngày càng gần sông Xích Thủy, cuối cùng hoàn toàn nối liền với ánh bạc.

“Núi này cũng quá lớn.” Nàng nhịn không được cảm thán, theo cự ly không ngừng rút ngắn, hình dáng ngọn núi cũng càng ngày càng rõ ràng. Đỉnh nó trắng xóa như tuyết, giống như cắm thẳng vào trong tầng mây, tuy không liên miên phập phồng mấy ngàn dặm giống dãy núi tuyệt cảnh nhưng chỉ với độ cao thì nó còn cao hơn ba, bốn ngọn núi tuyệt cảnh cộng lại. Sườn núi ở khu vực đồi núi ở phía nam là góc mở rộng của nó, và nguồn của sông Xích Thủy cũng bắt nguồn từ ngọn núi kỳ vĩ này.

“Rừng rậm Dodge chấm dứt, groo!” Macy hưng phấn gọi.

Chỉ thấy đến đây, rốt cuộc mảnh xanh lục dưới chấn cũng chấm dứt, đại địa lại khôi phục lại màu xanh nhạt, phía dưới hẳn là một mảnh thảo nguyên, nhưng mà nhìn xa hơn thì trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn được lại biến thành một màu đen kịt, cũng bao trùm đến tận chân núi cao đó.

“Chúng ta đi xuống xem một chút.” Lightning ra hiệu, đáp xuống mặt đất đen kịt. Nàng nhanh chóng phát hiện, đó là một khu vực mặt đất do những hòn đá đen cấu thành.

“Đây là cái gì?” Sau khi hạ xuống, Macy ngửi ngửi: “Hình như là không thể ăn, groo!”

“Đương nhiên không thể ăn.” Lightning nhặt một hòn đá màu đen lên, cẩn thận quan sát, thoạt nhìn nó có lăng có giác, tuy nhiên bề ngoài lại đen kịt, dưới ánh mặt trời chuyển động thì lại có thể chứng kiến được vẻ sáng bóng của kim loại. Mà tảng đá như vậy khắp nơi đều có, hỗn hợp với bùn đất thưa thớt, thoạt nhìn thì mặt đất có vẻ như là bị nước mực ngâm qua. “Có lẽ đây là loại khoáng thạch nào đó, đem hai cục về cho điện hạ xem.”

Kế tiếp chính là vẽ bản đồ, nàng bay trở lên không trung, bắt đầy ghi chép tỉ mỉ địa hình xung quanh.

Từ Biên Thùy Trấn đến dưới chân ngọn núi cao nguy nga tốn gần hơn nửa buổi sáng, nói cách khác, nơi này cách thị trấn chừng hai trăm bốn mươi kilomet, so với cứ điểm Epic thì xa hơn nhiều. Mà ngọn núi cao này... trong đầu Lightning đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sau lưng một ngọn núi lớn như thế sẽ là cảnh tượng như thế nào? Là tùng lâm rộng lớn hay là đồi núi và dãy núi phập phồng?

Sau khi nổi sợ rút lui, một khi ý nghĩ này xuất hiện thì rất khó mà gạt nó ra khỏi đầu.

Lướt qua núi cao thì hiển nhiên là có chút khó khăn, chỉ riêng đỉnh núi trắng xóa như tuyết đó thì đã đủ khiến cho người ta chùn bước. Như vậy, còn có một con đường khác, tức là đi vòng qua đường biển, thậm chí không cần vòng qua ngọn núi, chỉ cần một mực bay theo đường biển rộng thì có thể nhìn thấy được quang cảnh phía sau ngọn núi.

Lightning gọi Macy tới, dặn dò nàng tuyệt đối không nên lộn xộn, sau đó đeo kính thông khí lên, trong nháy mắt tăng tốc độ lên đến cực hạn, ma lực nhanh chóng tiết ra, cuồng phong đánh tới trước mặt thổi cho mái tóc ngắn của nàng bay hết ra sau đầu, lục địa không ngừng lui về phía sau, hải dương màu lam đập vào trong mắt.

Bay như vậy chừng nửa giờ, nàng đã có thể nhìn thấy được cảnh tượng mơ hồ sau dãy núi. Hình như sau lưng nó cũng có sơn lĩnh liên miên cách ly biển rộng với lục địa, nhưng sau đó, Lightning thấy được một cảnh tượng khiến cho máu toàn thân mình như cứng lại.

Cuối tầm mắt, một lớp sương mù dày đặc màu nâu đỏ che ở trên dãy núi, đậm đặc như máu tưới không tan, vụ khí vẫn luôn lan tràn kéo dài theo hướng tây, gần như không nhìn thấy được phần cuối.

Bình Luận (0)
Comment