Roland ngồi ở trước bàn làm việc, đang suy tính xem nên tập kích vương đô hoàng cung từ trên không như thế nào, đột nhiên có tiếng cửa sổ sát đất sau lưng bị đụng vào.
Quay đầu lại thì chỉ thấy Lightning bám vào cửa sổ, vẻ mặt kinh hoảng, mà Macy thì ngồi chồm hổm ở trên đỉnh đầu nàng, nhanh chóng mổ cửa sổ.
Nightingale vừa mở cửa sổ ra thì cô gái nhỏ lập tức nhào vào trong ngực Roland.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn giật mình: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tảng đá màu đen, groo! Núi tuyết cực lớn, groo!” Macy đáp xuống mặt bàn, vỗ cánh báo cáo.
“A?”
“Cũng không phải.” Lightning buồn bực nói: “Là ma quỷ, ta nhìn thấy ma quỷ!”
“Cái gì?” Sắc mặt Roland trở nên nghiêm túc, hắn sờ lên đầu của đối phương, làm cho tâm tình nàng ổn định lại: “Không cần phải sợ, ngươi từ từ nói.”
Qua một hồi lâu, Lightning mới ngẩn đầu lên từ trong ngực vương tử, tóc ngắn vàng rực có vẻ lộn xộn, xung quanh hốc mắt còn có hai ấn ký màu đỏ nhạt, hiển nhiên bay với tốc độ cao nên bị kính thông khí xiết vào: “Ta định vẽ tuyến biên cảnh rừng rậm Dodge, cho nên từ sông Xích Thủy bay tới hướng tây, sau đó phát hiện một ngọn núi lớn...”
Nghe nàng giảng giải kỹ càng sở kiến sở văn của mình một lần, Roland không khỏi mở to hai mắt nhìn, màn sương đỏ mà ma quỷ dựa vào đó để sinh tồn nằm ngay sau lưng núi tuyết, hơn nữa cách Tây cảnh chỉ có hơn hai trăm kilomet lộ trình?
Hắn nhìn Nightingale, nàng gật gật đầu: “Ta đi gọi các tỷ muội khác tới.”
Một buổi họp khẩn cấp lập tức được mở ra trong văn phòng ở tòa thành.
Roland thuật lại tình huống mà Lightning phát hiện cho mọi người, sau đó những phù thủy trải qua đêm giết chóc đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt bất an, đặc biệt là Foliage, là người tự tay giết chết hai phù thủy ma quỷ, nàng nhịn không được bưng kín miệng, thấp giọng hô lên.
“Điện hạ, ta kiến nghị tiến hành dò xét kĩ hơn về khu vực sương đỏ bao trùm.” Scroll lên tiếng trước, nói: “Dù sao Lightning nhìn vài lần ở cự ly cực xa, cũng không thể xác định chắc chắn ma quỷ đóng giữ ở dưới sương đỏ. Mặt khác, dù chứng thực được điểm này thì cũng phải điều tra xem chúng nó có thể lướt qua dãy núi ven biển, dọc theo đường ven biển đến vương quốc đại lục hay không.”
“Ta đồng ý với quan điểm của Scroll.” Wendy gật gật đầu: “Tuy chúng nó cực kỳ mạnh mẽ, nhưng dù sao thì có chuẩn bị vẫn tốt hơn là thúc thủ chịu trói.”
Là hai vị phù thủy lớn tuổi nhất Hội Cộng Trợ, Scroll và Wendy vẫn là người tâm phúc trong lòng phần đông tỷ muội, những người khác mặc dù vẫn có chút sợ hãi nhưng ai cũng không muốn ngồi chờ chết như vậy.
Roland cũng có khuynh hướng nghĩ kế sách ứng đối này, gặp tất cả mọi người không có tỏ vẻ dị nghị, chuyện gần như là quyết định như vậy, mấu chốt là nên áp dụng như thế nào.
“Dùng khinh khí cầu để điều tra.” Anna đề nghị: “Bao trùm màu bầu trời lên The Looking, dùng tầng mây làm yểm hộ, từ trên biển bay qua.”
“Có thể dẫn Sylvia theo.” Nightingale nói: “Năng lực của nàng cực kỳ phù hợp để ứng phó loại tình huống này.”
“Ừ.” Roland gật đầu nói: “Mặt khác... ta cũng muốn đi.”
“Điện hạ!” Hắn vừa dứt lời, ba người Wendy, Scroll và Nightingale đồng thời ngăn cản: “Ngài không thể tự mình mạo hiểm như vậy!”
“Cũng không phải mạo hiểm.” Roland khoát khoát tay: “Nếu như chúng nó có bay vọt qua biển rộng hoặc là núi cao thì hẳn là đã trải rộng toàn bộ bốn vương quốc lớn rồi. Sở dĩ chúng nó chỉ tụ tập ở cực tây, chứng minh là ma quỷ không có đáng sợ như trong tưởng tượng.”
Còn có một lý do hắn không có nói ra, đối với phán đoán trình độ phát triển văn minh của một ngoại tộc, hắn có nhiều kinh nghiệm hơn bất cứ ai, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy ma quỷ và thành thị của chúng nó, như vậy sẽ có trợ giúp lớn cho việc chế định phương hướng phát triển và sách lược đón đánh sau này.
“Nhưng mà...” Wendy lộ vẻ chần chờ.
“Yên tâm, chỉ đứng xa nhìn thôi.” Vương tử cười cười: “Nếu như ngay cả điều tra từ phía xa mà cũng có nguy hiểm thì ta hoàn toàn không đồng ý cho các ngươi đi.”
“Vậy được rồi, nhưng mà ngài phải dẫn ta theo.” Thấy khuyên can không có hiệu quả, Nightingale nói.
Nhìn ánh mắt chăm chú của đối phương, Roland biết mình không có khả năng cự tuyệt nàng, suy tư một phen, sau đó hắn tuyên bố: “Nếu vậy thì nhân viên lần này trừ ta ra thì chính là Anna, Wendy, Soria, Sylvia, Nightingale, Lightning và Macy.”
“Thời gian xuất phát là một tuần sau, ngoại trừ cần chuẩn bị thức ăn ra thì ta sẽ trang bị súng lục ổ quay cho mỗi người các ngươi. Dùng một tuần luyện tập nó cho tốt, như vậy thì cho dù không phải phù thủy chiến đấu thì khi đối mặt bất cứ kẻ địch nào cũng có năng lực phản kích.”
Tốc độ bay của khinh khí cầu không bằng Lightning, lộ trình hơn hai trăm kilomet chỉ sợ phải bay cả ngày, bởi vậy mọi người còn phải cắm trại ở dã ngoại một đêm mới có thể hoàn thành điều tra, nghĩ tới chuyện đó, lương khô, lều trại và vũ khí đều là vật phẩm cần có.
“Vâng, thưa điện hạ.” Các phù thủy đồng thanh đáp.
Sau khi mọi người rời đi, Roland mới rảnh xem xét khoáng thạch màu đen mà Lightning đem về.
“Ngươi nói loại đá này có ở khắp nơi bên ngoài rừng rậm?”
“Ừ.” Bây giờ Lightning đã khôi phục bình tĩnh, ngồi ở bên cạnh bàn gỗ lim, đung đưa hai chân, gò má có chút đỏ ửng chưa tan: “Hơn nữa càng đến gần chân núi thì càng nhiều, từ không trung quan sát thì khu vực mặt đất bị đá đen bao trùm lớn hơn Biên Thùy Trấn chừng mười mấy lần.”
Roland cầm trong tay thử, trong lòng hơi thấp thỏm.
Chỉ với sức nặng thì nó nhẹ hơn đá bình thường không ít, khả năng là khoáng thạch kim loại không lớn. Bề ngoài cứng rắn mà nhẹ nhàng, có thể chiếu rọi ra ánh kim loại, lại lộ ra trên đất... chẳng lẽ đây là mỏ than?
Nghĩ tới đây, hắn lại vội vàng gọi Anna lại.
Bị lửa đen đốt cháy, đá nhanh chóng trở nên đỏ bừng, nhìn cực kỳ giống quặng kim loại tinh luyện trong lò, nhưng nó cũng không có vì vậy mà hòa tan. Dù cho thu lửa đen lại, màu xanh nước biển nó tản mát ra cũng không có yếu bớt chút nào, hơn nửa nhìn bên ngoài thì còn có thể nhìn thấy nó có một ngọn lửa màu xanh da trời pha lẫn màu xanh lá cây hơi mờ.
Roland chứng thực suy đoán của mình, đây là một cục than đá chất lượng cao.
“Hóa ra mỏ than có dáng vẻ như thế này.” Lightning kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng rằng chúng nó cũng yếu ớt dễ vỡ giống như than củi, hơn nữa có nhiều bụi, đụng một cái sẽ làm dơ tay.”
‘Đó chính là những cục than củi và những bánh than được làm bằng cách nghiền nhỏ, trộn với nước rồi gia công lại.” Roland cười nói: “Đa số mỏ than khi được khai thác ra thì cũng giống như đá vậy, đương nhiên than thô chất lượng càng tốt thì càng chắc, cuối cùng sẽ giống như loại đá này, thậm chí mặt ngoài còn có thể phản xạ ánh sáng.”
Phát hiện bất ngờ này khiến cho hắn rất mừng rỡ.
Than đá cũng không phải thứ hi hãn ở Greyfort, Fallendragon Ridge và Silverlight City đều có mỏ than sản xuất, phần lớn dùng cho làm gốm và sưởi ấm. Nhưng trên thực tế thì công dụng của nó cực kỳ rộng, trước khi động cơ đốt trong được phổ cập thì là thời đại của động cơ hơi nước với nhiên liệu than đá.
Than cốc có thể thay thế than củi để nấu chảy sắt và luyện thép, thân thiện với môi trường hơn nhiều so với việc chặt cây, ngày cả sau khi bước vào thời đại điện thì than cũng có thể dùng để sản xuất khí than, khinh khí và nhựa đường, cũng có thể dùng để tạo ra điện, có thể nói là một loại nhiên liệu tuyệt vời, giá rẻ, đa dụng.
Nắm một mỏ than lộ thiên trong tay hiển nhiên phải tốt hơn ỷ lại nhập khẩu nhiều lắm. Vấn đề duy nhất là phải khai phá nó như thế nào mới tốt?
Roland đưa mắt nhìn bản đồ Lightning mới vẽ.
Có vẻ như bắt buộc phải đóng thêm tàu xi măng hơi nước nội hà.
………………………………………………………………………………...