Trong vương cung Greyfort, Deflick nắm quyền trượng, nhìn nhà giả kim trưởng Rayleigh Queens vẻ mặt đắc ý dưới đài.
“Công thức giả kim bị Kẻ Đào Tẩu Bhor mang đi, các ngươi có đầu mối gì không?”
“Không sai, bệ hạ tôn kính, đây là bột tuyết mới nhất mà hiệp hội giả kim nghiên cứu chế tạo ra, xin hãy để cho ta biểu diễn cho ngài xem một lần.” Rayleigh khom người nói.
Sau khi được tân vương cho phép, hắn vẫy vẫy tay với sau lưng, lập tức có hai gã đệ tử, mỗi người bưng một cái túi da đi đến. Hắn trải hai tờ giấy trắng dưới đất, đổ bột tuyết trong túi da lên trên đó, cũng đặt hai đường dây nhỏ lên. Một trong số đó có màu xám trắng, một cái khác thì đậm hơn, gần như màu xám đen.
“Mời bệ hạ xem, cái màu sáng này là bột tuyết trước đây dùng để chúc mừng, mà cái đậm hơn là bột tuyết có thể đốt nhanh mới được nghiên cứu chế tạo ra.” Rayleigh lấy đá lửa ra, đốt bột phấn trên giấy, chỉ thấy bột tuyết màu sáng chậm rãi cháy, cũng tỏa ra khói đặc cuồn cuộn, mà cái đậm hơn thì cháy sạch trong vòng vài hơi thở, đồng thời còn đốt luôn tờ giấy trắng bên dưới.
“Cái này có nghĩa là sao?” Deflick cau mày nói: “Thứ đồ chơi mà muội muội thân yêu của ta lấy được cũng không phải chỉ là đốt tờ giấy là xong!”
“Đương nhiên không phải, thưa bệ hạ tôn kính.” Rayleigh vuốt râu mỉm cười nói: “Không biết ngài có chút ý tới đám khói tỏa ra khi nó cháy không. Bột tuyết cháy càng nhanh, trong thời gian ngắn, khói tỏa ra sẽ càng nhiều, mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho nó cực kỳ uy lực. Ta sẽ dùng một thí nghiệm khác để chứng minh.”
Lúc này là hai túi da dê lớn bằng nắm tay, bên ngoài bao bọc cực kỳ chặt chẽ, các đệ tử đốt dây thừng dài nhỏ từ trong túi thò ra, sau đó lại dùng hai cái chén đồng chụp lên đó. Tia lửa theo dây thừng dần dần chạy vào trong chén đồng.
“Bệ hạ chú ý, lúc này tiếng động sẽ hơi lớn, mời che lỗ tai.”
Nhà giả kim trưởng vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ phịch, một cái chén đồng lật ngửa ra, mà cái khác thì bị bắn thẳng lên nóc nhà, lúc rơi xuống đất còn bật lên vài cái trên phiến đá hoa cương, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đáng chết! Deflick nắm chặt quyền trượng thiếu chút nữa rời tay, không tự giác nuốt nước miếng, sao lão già này không nói sớm một chút!
Hai gã đệ tử đưa chén đồng bị bắn bay đến trước mặt tân vương, hắn cưỡng chế lửa giận trong đáy lòng, tập trung chú ý đến chén, dù sao đối phương cũng là trụ cột của Hiệp hội giả kim ở vương đô, muốn nghiên cứu vũ khí giả kim thì mình tạm thời còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn.
Lúc này, chén đồng đã thay đổi hình dạng, giống như bị thiết chùy gõ từ bên trong, cái chén phình to lên.
“Ta đã liên tục kiểm tra, uy lực của bột tuyết không ở cháy mà là ở những khí này, đây cũng chân tướng của công thức mà Bhor đem đi.” Rayleigh đứng giữa đại sảnh, chậm rãi nói: “Nếu như tăng lượng bột tuyết, cũng áp súc lại thành một cục, uy lực của nó đủ để xé rách khôi giáp, khiến thân thể con người chia năm xẻ bảy. Ta tin tưởng loại bột tuyết kiểu mới này chắc chắn sẽ thay thế đao thương cung tiễn, cho dù là kỵ sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không đánh lại một bình dân khắp người đều là túi da chứa bột tuyết.”
Những lời này đưa tới một đợt gợn sóng, Deflick nhìn thấy sắc mặt vài tên kỵ sĩ trong sảnh rõ ràng âm trầm xuống, trong đó, kỵ sĩ thép Verassi như muốn tiến lên cãi cọ với đối phương, hắn tranh thủ dùng quyền trượng gõ sàn nhà: “Yên tĩnh!”
Đợi khi mọi người đều cúi đầu, hắn mới quay qua nhìn Rayleigh Queens, hỏi: “Công thức mà Kẻ đào tẩu đem đi giống hệt như công thức của ngươi sao?”
“Không, thưa bệ hạ.” Rayleigh lắc đầu, trong lời nói lộ ra một tia khinh thường: “Mặc dù quặng kali nitrat là vật phẩm thường dùng của giả kim nhưng trữ lượng cũng không quá nhiều. Khi hắn nghiền nát bột tuyết thì chỉ trùng hợp phát hiện ra công thức này, cho dù muốn tiến hành thì nghiệm thì chút xíu đó cũng không đủ cho hắn dùng mấy lần. Mà bột tuyết có thể cháy nhanh của ta là công thức tối ưu trải qua nhiều lần kiểm tra, uy lực mạnh mẽ hơn là kết quả của việc phát hiện tình cờ hơn.”
“Như thế là tốt rồi.” Trong lòng Deflick thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết trong vương thành có không ít nhân thủ mà Garcia đã an bài từ trước, nhưng mà không ngờ là trong Hiệp hội giả kim cũng có tâm phúc của nàng. Lần phản bội chạy trốn này đúng là do một tay tâm phúc bày ra, dẫn nhà giả kim Bhor và hơn mười học đồ đi. Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, nhà giả kim ở những thành thị khác thì cực kỳ hiếm có nhưng ở vương đô thì nói ít cũng có hai mươi vị, bỏ trốn chỉ là một tên râu ria thôi, nhưng mà xui xẻo là cái tên bỏ trốn này lại phát hiện ra một loại bột tuyết có lực sát thương rất mạnh, còn chưa có cống hiến công thức giả kim cho hiệp hội thì ngày hôm sau đã biến mất không còn tăm hơi.
Mật thám của Deflick chỉ kịp bắt lấy tâm phúc ở lại để làm lẫn lộn tầm mắt, nhưng lại không thể chặn đám người Bhor lại. Sau khi biết được tin tức, hắn lập tức mệnh lệnh cho Ngự tiền Thủ tướng thu mua quặng kali nitrat của toàn thành, cũng yêu cầu Hiệp hội giả kim mau chóng tái hiện lại công thức bột tuyết của Bhor. Bây giờ qua hai tháng thì có kết quả, điều này làm cho hắn có chút thoả mãn, nhìn lão gia hỏa luôn thiếu tôn trọng mình này cũng thuận mắt không ít.
Deflick hắng giọng: “Làm không tệ, ta sẽ ban cho ngươi hai mươi lăm miếng kim long làm ban thưởng. Mặt khác, ta sẽ mở một xưởng chế tạo bột tuyết ở nội thành vương đô, sản xuất loại bột tuyết có thể cháy nhanh này với số lượng lớn, mà ngươi cũng không thể thư giãn, nên tiến thêm một bước nghiên cứu cách dùng nó. Nếu như có thể giống như ngươi nói, có thể khiến cho bình dân đánh bại kỵ sĩ, ban cho ngươi tước vị và lãnh địa cũng được.”
“Đa tạ bệ hạ!”
Sau khi nhà giả kim trưởng rời đi, Verassi tước sĩ nhịn không được đứng ra nói: “Điện hạ, thứ đồ chơi này tuy nhìn đáng sợ thật nhưng nếu muốn dùng nó để chiến thắng kỵ sĩ thì tuyệt đối không thể. Ngài cũng nhìn thấy, nó cần châm lửa mới có thể khởi động, hơn nữa phạm vi sát thương chỉ có chừng nửa bước, trước khi bình dân đến gần ta thì ta có hơn mười loại phương pháp có thể làm cho hắn ngã xuống đất mất mạng. Cho dù đến gần ta được thì ta cũng có thể thừa dịp châm lửa mà đánh chết đối thủ, sau đó thong dong rời đi. Cách nói của Rayleigh chỉ là phán đoán của người chưa từng lên chiến trường thôi.”
“Chúng ta cũng cho là như vậy, thưa bệ hạ.” Những kỵ sĩ khác đều mở miệng nói.
“Cho nên ta mới yêu cầu hắn nghiên cứu ra cách dùng tốt hơn.” Deflick trấn an: “Ví dụ như là rút ngắn thời gian nhóm lửa, hoặc là có thể ném mạnh vân vân. Đương nhiên, không cần biết là loại vũ khí gì, ta đều tin tưởng kỵ sĩ sẽ làm tốt hơn nông phu.”
Lời tuy nói như vậy nhưng trong lòng của hắn cũng có một tia không cho là đúng. Đúng là bình dân không hề có tác dụng, bọn họ nhu nhược ngu muội, lại rất sợ chết, nhưng có thuốc khống chế, bột tuyết có thể biến thành một món lợi khí cực kỳ uy lực. Ít nhất khi cường công cửa thành và phòng tuyến thuẫn thì chỉ cần mấy tên dân binh cuồng hóa mặc áo giáp bột tuyết tới gần mục tiêu cũng đủ xé ra một vết rách trên phòng tuyến.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một tên thân vệ lo lắng đi vào đại sảnh cung điện, quì xuống nói: “Bệ hạ, hình như đội dân binh ngài phái đi Tây cảnh bị trọng thương, bây giờ binh bại tan tác cũng đã về tới vương đô, nghe nói còn đem theo thư chất vấn của Roland Wimbledon, bây giờ có rất nhiều người biết chuyện này.”
“Cái gì?” Deflick ngẩn người: “Nhanh làm cho bọn họ ngậm miệng lại, đưa hết những người còn sống vào thành bảo!”
...
Trong đình viện của tòa thành, một đám dân binh quần áo tả tời giống như bùn nhão quỳ dưới đất năn nỉ: “Bệ hạ nhân từ, xin hãy ban chút thuốc cho chúng ta, chúng ta thật sự không chịu được nữa.”
Đám phế vật các ngươi, ngoại trừ tiêu hao địch nhân ra thì cái gì cũng không làm được, sống cũng lãng phí lương thực, còn dám đòi thuốc với ta? Deflick lạnh lùng nhìn đám người này, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là các ngươi thua đối thủ như thế nào? Quá trình chiến đấu? Ai có thể nói rõ ràng thì ta sẽ thưởng thuốc cho người đó.”
Mọi người lập tức thất chủy bát thiệt, ồn ào nói: “Chúng ta còn ở trên thuyền thì đã bị công kích, đội thuyền nhanh chóng rối loạn. Kỵ sĩ đại nhân hạ lệnh lên đất liền tập hợp, nhưng lên bờ cũng có người không ngừng dùng cung nỏ xạ kích, hơn nữa cực kỳ đông đúc, hoàn toàn không thể đánh trả. Kỵ sĩ đại nhân dẫn đầu đầu hàng, chúng ta cũng... hàng theo.”
“Kỵ sĩ dẫn đội đâu?”
“Không... không biết, bọn họ áp tải chúng ta đến doanh trại nhưng không có nhìn thấy kỵ sĩ đại nhân.”
Deflick nhíu nhíu mày, giọng nói càng lạnh hơn: “Vậy tại sao các ngươi trở về được?”
“Là Roland vương tử thả chúng ta đi.” Một người tranh thủ nói: “Hắn còn đưa cho chúng ta một phong thư, kêu đám chúng ta đưa nó cho ngài.”
“Các ngươi?”
“Đúng vậy, ta cũng có!”
“Bệ hạ, ta cũng cũng có!”
Một đám người vội vàng hô lên, móc thư của Roland từ trong ngực ra.
Gặp quỷ! Hắn lại phát cho mỗi người thật? Deflick ra hiệu bảo thân vệ cầm lấy thư, phát hiện trên thư đều có nội dung giống nhau.
Hành vi ngu muội của ngươi khiến cho ta cảm thấy khá tiếc, Deflick Wimbledon. Nhiều lần xâm chiếm Tây cảnh là một sai lầm nghiêm trọng, ngươi sẽ vì thế mà trả giá thật nhiều. Ta sẽ tấn công vương đô vào tháng thứ hai của mùa thu, mà ngươi cũng sẽ phát hiện, vị trí ngươi đang ở cũng không có an toàn như ngươi tưởng tượng. Đến lúc đó, tất cả dân thành trong vương đô đều sẽ chứng kiến, vương vị của ngươi đã lung lay sắp đổ.
Roland Wimbledon.